Trần Giang Hà cợt nhả, dù sao lúc nghỉ đông cũng bị cô đánh không ít, đã miễn dịch rồi, một chút áp lực cũng không có.
Mang theo dì nhỏ đi về phía cửa sau trường học, sau khi vào cửa thì đi thẳng đến ký túc xá giáo viên.
Trịnh Gia Hân cũng là sinh viên đại học, lúc đi đến ký túc xá giáo viên, cảm thấy không đúng, túm quần áo Trần Giang Hà, hỏi: "Cháu yêu đương với giáo viên?"
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu: “Cố vấn lớp chúng cháu.”
Trịnh Gia Hân: "…”
“Rất kỳ lạ sao?” Trần Giang Hà giống như vừa rồi hỏi cô một câu.
"Không kỳ lạ, không hề kỳ lạ chút nào cả, cháu ngoại nhà ta cóc cưới ếch, nhìn xấu xí, chơi đến hoa(*), lên đại học tán tỉnh cố vấn, dì nhỏ cảm thấy kiêu ngạo vì cháu đấy." Trịnh Gia Hân cười nói.
(*)Ý nghĩa của câu này là: Con gái so sánh con trai với con cóc, nghĩa là con trai tuy xấu xí nhưng hoạt bát và vô tư.
Trần Giang Hà: "…”
Đây là học câu bỏ lửng của ai vậy, sao nghe lại quái dị như vậy?
"Cố vấn trường ngoại ngữ của dì đều hơn ba mươi bốn mươi tuổi, nếu cháu tìm người lớn tuổi như vậy, chị của dì không đánh cháu, dì đánh cháu." Trịnh Gia Hân xắn tay áo lên.
“Đừng như vậy, gặp rồi nói sau.”
Trần Giang Hà giơ tay kéo tay áo dì nhỏ xuống, sau đó dẫn cô lộc cộc leo lên tầng năm.
Ấn chuông cửa.
Rất nhanh đã nghe thấy tiếng bước chân của Từ Chỉ Tích, cô cúi người nhìn qua mắt mèo, phát hiện là Trần Giang Hà đến, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp, cô hơi chần chờ nhưng vẫn mở cửa ra.
“Bạn gái cháu, Từ Chỉ Tích.” Trần Giang Hà trực tiếp giới thiệu, thuận tiện chỉ vào Trịnh Gia Hân rồi nói với Từ Chỉ Tích: “Đây là dì nhỏ của em.”
“Dì nhỏ?”
Từ Chỉ Tích nghi ngờ nhìn Trần Giang Hà, lại nhìn Trịnh Gia Hân, cảm thấy có chút không thích hợp, người dì nhỏ này không chỉ trẻ tuổi, còn đặc biệt xinh đẹp, mấu chốt không hề giống dì Trịnh, ai dám tin?
Con ngươi Trịnh Gia Hân co lại, cô gái trước mắt này thật sự rất xinh đẹp, nhan sắc và khí chất gần như hoàn mỹ, cho dù ở trường ngoại ngữ mỹ nữ như mây thì cũng chưa từng thấy qua cô gái nào đẹp như cô.
Nhưng mà Trịnh Gia Hân nhìn ra sự nghi hoặc của Từ Chỉ Tích, đại khái có thể đoán được cô đang nghĩ gì, vì thế cười nói: "Tôi là dì ruột của Trần Giang Hà, Trịnh Gia Hân, Trịnh Lệ Hoa là chị của tôi.”
“Khụ, đều là người một nhà, không cần phải giới thiệu tỉ mỉ như vậy.”
Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, trêu chọc cười nói với cô Từ: "Sau này gọi phụ huynh gì đó, cứ để dì em đi đại diện một chút là được.”
Từ Chỉ Tích trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó cười nhìn về phía Trịnh Gia Hân, nói: "Tôi thật sự không ngờ dì nhỏ lại trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”
Trịnh Gia Hân cũng cười nói: "Tôi cũng không ngờ tên nhóc thối này lại tìm được bạn gái xinh đẹp như vậy.”
Trần Giang Hà thầm nghĩ hai cô gái xinh đẹp vừa gặp mặt đã thổi phồng lẫn nhau, thật sự tốt sao, vì thế chen miệng vào: "Hai người đều xinh đẹp, chỉ có tôi xấu.”
“Đúng, chỉ có cậu xấu.”
“Đúng, chỉ có cháu xấu.”
Sự ăn ý của Từ Chỉ Tích và Trịnh Gia Hân được kéo đầy, trăm miệng một lời đáp lại.
Trần Giang Hà trừng mắt, mình chỉ khiêm tốn một chút, thế mà hai người lại liên hợp lại phỉ báng mình, lương tâm không cắn rứt sao? Theo bản năng hỏi: "Hai người có thể tự sờ lương tâm, gọi em một tiếng anh đẹp trai được không?"
Từ Chỉ Tích cười mà không nói.
Trịnh Gia Hân thì chu môi nói với Trần Giang Hà một đoạn môi ngữ, phiên dịch ra hình như là câu thoại kinh điển của anh Ô Ruồi.
Trần Giang Hà có chút buồn bực, móc điếu thuốc trong túi ra, yên lặng đi ra ban công: "Hai người giao lưu tình cảm, tôi đi châm thuốc hút gặm nhấm cô đơn.”
Kế hoạch ban đầu của Trần Giang Hà là dẫn dì nhỏ đến ký túc xá giáo viên gặp Từ Chỉ Tích một lần để quen mặt, sau đó lại dẫn dì ấy đi Trung Đại gặp Khương Diệc Xu.
Kết quả Trịnh Gia Hân và cô Từ vừa gặp đã thân, hai người ngồi trên sô pha trò chuyện rất vui vẻ, Trần Giang Hà cô đơn đứng ở ban công hút mấy điếu thuốc, thấy dì nhỏ hoàn toàn không có ý định đi, quay đầu nhìn dì nhỏ một cái.
Trịnh Gia Hân liếc anh, trong lòng cười trộm, rồi lại rất tự nhiên đứng dậy tạm biệt: "Thời gian không còn sớm, tôi nên về trường học.”
"Tên nhóc thối, cháu muốn ở lại đây cùng bạn gái hay là đi cùng dì ra ngoài bắt xe cho dì?" Trịnh Gia Hân cười hỏi Trần Giang Hà.
“Đương nhiên là ở lại đây cùng với bạn gái cháu rồi.”
Trần Giang Hà không chút do dự nói, thuận tiện phất tay thúc giục: "Dì, dì đi nhanh đi, nếu trễ sẽ không lên kịp xe đâu.”
Nghe được lời này, Trịnh Gia Hân trực tiếp xắn tay áo lên đi đến, chuẩn bị nghiêm túc giáo huấn tên nhóc thối trọng sắc khinh dì này.
Trần Giang Hà co cẳng bỏ chạy, trơn tuột như con cá chạch, Trịnh Gia Hân bắt mấy lần cũng không bắt được anh.
Vất vả lắm mới chạm được vào người anh, anh lại chạy đến phía sau Từ Chỉ Tích, ôm lấy Từ Chỉ Tích làm bia đỡ đạn.
------
Dịch: MBMH Translate