"Đợt trước bảo em bớt chút thời gian học tập về phương diện tri thức thương mại điện tử xuyên biên giới, học thế nào rồi?"
“Chỉ học được một chút.” Khương Diệc Xu thành thật trả lời.
“Một chút của em, có lẽ gấp trăm ngàn lần của anh, hẳn là đủ dùng rồi.”
Trần Giang Hà rất có lòng tin với Khương Diệc Xu, hơn nữa giai đoạn hiện nay thương mại điện tử xuyên biên giới không phức tạp như sau này, sau khi đăng ký tài khoản người bán cá nhân trên nền tảng Amazon, tốn chút thời gian tìm tòi một chút là có thể học được rất nhiều thứ.
Sau khi hẹn gặp Khương Diệc Xu ở cửa Lan Quế Phường, Trần Giang Hà cúp điện thoại, quay đầu phát hiện vẻ mặt Trịnh Gia Hân quái dị nhìn anh.
“Làm sao vậy?” Trần Giang Hà vô thức sờ sờ mặt: "Trên mặt cháu có cái gì à?"
“Không có.” Trịnh Gia Hân lắc đầu, nói. “Vừa rồi lúc cháu gọi điện thoại, ngữ điệu đặc biệt ôn hòa.”
“Thật không?” Trần Giang Hà ngược lại không có cảm giác gì, thuận miệng hỏi: “Dì nhỏ, dì còn nhớ Khương Diệc Xu không?”
“Nhớ chứ, lúc học trung học, luôn có người so sánh dì với cô ấy, rõ ràng chỉ là một em gái nhỏ học cùng cấp với cháu mà thôi.”
Trịnh Gia Hân nói xong, bỗng nhiên khuôn mặt khẽ động: "Đúng rồi, hình như vừa rồi dì nghe thấy cháu gọi...”
“Không sai, chính là Khương Diệc Xu.” Trần Giang Hà cười đáp lại.
“Chậc chậc, thật giỏi, hoa khôi trường cũng bị cháu theo đuổi thành công rồi.” Trịnh Gia Hân không khỏi líu lưỡi:" Nếu cháu dùng sức yêu đương vào học tập, kiểu gì cũng vượt trội hơn người ta đó?”
"Vậy cũng không chắc, đọc sách cũng cần thiên phú, loại người bình thường như cháu, càng cố gắng càng phế hơn, không bằng tìm lối tắt khác, cố gắng tìm học bá làm vợ."
Trần Giang Hà nghiêm trang nói: "Không thành con nhà người ta được, cháu sẽ cưới con nhà người ta về nhà.”
“Phì.” Trịnh Gia Hân bị Trần Giang Hà chọc cười, ngoài ý muốn không phản bác: “Mặc dù lời nói có hơi ngụy biện, nhưng nghe cũng có vài phần đạo lý.”
Trần Giang Hà nhìn dì nhỏ, nói: "Cười đẹp như vậy, sau này phải cười nhiều một chút, hung dữ như vậy rất khó gả đi được.”
“Hừ, dì cũng chỉ hung dữ với cháu một chút, ở trước mặt những người khác dì rất dịu dàng đó.” Trịnh Gia Hân hừ nhẹ nói.
Trần Giang Hà cười mà không nói, thầm nghĩ: "Sau này cháu là ông chủ của dì, dưới sự áp bức của 996 hay 007 (*), xem dì còn dám hung dữ với cháu hay không?"
(*) 996 và 007 là văn hoá làm việc bên Trung Quốc: 996 yêu cầu nhân viên làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày mỗi tuần; 007 ý chỉ nhân viên lao động từ nửa đêm hôm nay (0h) đến nửa đêm hôm sau, suốt bảy ngày liên tục.
Xe taxi dừng ở trước cửa Lan Quế Phường, lúc Trần Giang Hà và dì nhỏ xuống xe, Tần Thiệu Hải và ba người bạn cùng phòng của anh ta đều đứng ở ngoài cửa chờ anh, Khương Diệc Xu cũng ở đây.
“Gọi món chưa?”
Trần Giang Hà bước đến trước mặt Tần Thiệu Hải, cười hỏi một câu, sau đó hướng ánh mắt về phía Khương Diệc Xu.
Khương Diệc Xu cũng mỉm cười nhìn Trần Giang Hà, bước nhỏ đi đến bên cạnh anh.
“Vẫn chưa, chờ cậu đến gọi.” Tần Thiệu Hải gãi đầu, nhìn qua có vẻ ngốc nghếch, nhưng ánh mắt lại không thành thật bay về phía Trịnh Gia Hân.
Tần Thiệu Hải thật sự rất thích dì nhỏ của Trần Giang Hà, lúc học trung học cơ sở, người tình trong mộng anh hay nhắm mắt lại ảo tưởng chính là cô, lúc xem phim, đầu cũng sẽ tự động thay thế nhân vật nữ chính thành cô, thậm chí lúc xem phim ở ký túc xá cũng sẽ vô thức tìm nữ diễn viên có nét tương tự như cô.
“Đừng nhìn lung tung.” Trần Giang Hà trừng mắt nhìn Tần Thiệu Hải một cái, sau đó nhướng mày nhìn về phía ba người bạn cùng phòng kia.
“Để tôi giới thiệu.”
Tần Thiệu Hải thu hồi ánh mắt, chỉ vào bạn cùng phòng lần lượt giới thiệu, lão đại ký túc xá, Lương Kiều Hưng, người Mậu Danh. Lão nhị Lâm Viễn, hán tử Tây Bắc, người Vũ Uy, lão Tam, Phan Ái Hoa, người Thanh Viễn.
“Tôi tên là Trần Giang Hà, bạn nối khố của Tần Thiệu Hải, rất vui được gặp mọi người.”
Trần Giang Hà chủ động giới thiệu bản thân, thân thiện bắt tay Lương Kiều Hưng, Lâm Viễn và Phan Ái Hoa, thuận tiện giới thiệu Khương Diệc Xu và dì nhỏ Trịnh Gia Hân.
Ba người bạn cùng phòng của Tần Thiệu Hải đều là trai công nghệ điển hình, nhìn qua có vẻ tương đối ngại ngùng, hướng nội, lúc bắt tay Trần Giang Hà cười đến là ngây ngô, hai mắt lại chỉ dám len lén nhìn hai mỹ nữ Khương Diệc Xu và Trịnh Gia Hân, ngượng ngùng nhìn chính diện.
Nhưng mà dù sao cũng là sinh viên tuổi xấp xỉ nhau, hơn nữa được người quen giới thiệu, sau khi đi vào Lan Quế Phường gọi một bàn đồ ăn, uống mấy cốc bia vào bụng, bầu không khí bắt đầu ấm lên.
"Tôi nghe nói chuyên gia khoa toán của các cậu, lúc đi trung tâm thương mại gắp búp bê, có thể đứng ngay ở hiện trường thể hiện một công thức toán học, gắp cái nào chuẩn cái đó?"
Trần Giang Hà tuy không quá thích toán học, nhưng anh vẫn rất sùng bái những chuyên gia toán học, bởi vì anh cảm thấy người có thể học ngành này đều là người có thiên phú, đầu óc, lúc anh học trung học phổ thông có thiên tài toán học, đi học thường xuyên ngủ, thế mà tổng điểm kiểm tra của môn toán lại đạt tối đa, con mẹ nó quá biến thái.
"Gắp búp bê bằng công thức toán học?"
------
Dịch: MBMH Translate