Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269: Tôi Muốn Chăm Sóc Anh Ấy

Chương 269: Tôi Muốn Chăm Sóc Anh Ấy Chương 269: Tôi Muốn Chăm Sóc Anh Ấy

Tần Thiệu Hải và mấy người bạn cùng phòng của anh liếc nhìn nhau, giáo sư đại học của bọn họ thật sự đã từng nói qua công thức như vậy, đáng tiếc quá thâm ảo, bọn họ vẫn chưa hiểu thấu đáo.

"Chuyện gắp búp bê này chưa từng thử qua, trước kia tôi dùng công thức toán để tỏ tình với một em gái học khoa hoá, cô ấy nhắn lại cho tôi một phương trình hóa học." Lương Kiều Hưng nói. “Đến bây giờ tôi vẫn chưa cân bằng được nó.”

“Lương ca, không phải phương trình hóa học không cân bằng được, mà là anh không xứng.” Lão nhị Lâm Viễn cười hì hì đả kích.

“Như vậy sao?” Lương Kiều Hưng ngạc nhiên, sau đó che trán: “Tôi quá trì độn.”

“Lương ca, con gái khoa hóa dễ nổi nóng, rất nguy hiểm, anh bớt chút thời gian nhờ chị Gia Hân giới thiệu em gái trường ngoại ngữ cho anh.” Tần Thiệu Hải cười xen vào.

Vừa dứt lời, Trịnh Gia Hân nhướng mày nhìn anh ta một cái: "A Hải, Trần Giang Hà gọi tôi là dì, sao cậu gọi tôi là chị?”

“Chị Gia Hân xinh đẹp như vậy, em không đành lòng xưng hô già như vậy với chị.” Tần Thiệu Hải gãi đầu, cười ngây ngô.

“Có thể nói thì uống nhiều một chút.” Trần Giang Hà trực tiếp rót cho Tần Thiệu Hải một ly rượu: “Nói chuyện gắp búp bê, cũng có thể liên hệ tới em gái trường ngoại ngữ, tên nhóc cậu nhìn thì có vẻ thuần khiết, thực ra cực kỳ muộn tao.”

Trần Giang Hà vừa nói xong, nụ cười trên mặt Tần Thiệu Hải vẫn như cũ, trong lòng lại có chút đắng, kết quả tất cả mọi người đều cười.

“Tôi đã thử dùng công thức toán học gắp búp bê.” Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói. “Quả thật rất chuẩn.”

“Ừm?” Trần Giang Hà quay đầu nhìn cô, trong lòng tự nhủ quả nhiên là cô, đề tài có độ khó cao như vậy cũng tiếp được, trước kia khi thi tốt nghiệp trung học có phải cô che giấu thực lực hay không?

Trịnh Gia Hân thì ở bên cạnh cười nói: "Diệc Xu, lần sau tôi dẫn cô đi, tôi bỏ không ít tiền xu vào máy gắp búp bê ở trung tâm thương mại rồi, thế mà đến lông cũng không bắt được một sợi.”

“Được.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng đồng ý.

“Mang tôi theo luôn đi.” Tần Thiệu Hải nói: “Tôi muốn học kỹ công thức gắp búp bê.”

“Đây là chuyện của cậu à?” Trần Giang Hà liếc nhìn Tần Thiệu Hải, bưng ly rượu lên: "Con gái mới gắp búp bê, con trai chúng ta phải uống nhiều rượu.”

“Bia uống không ngon, hay là uống chút rượu trắng?” Hán tử Tây Bắc Lâm Viễn cười đề nghị.

“Được rồi, vừa vặn gần đây hơi ẩm khá nặng, làm chút rượu trắng đi.”

Trần Giang Hà rất sảng khoái, đi ra ngoài lấy hai bình Phần Tửu.

Vốn tưởng rằng bạn học Lâm Viễn có thể uống rất nhiều, kết quả uống chỉ được dăm ba chén, uống xong đầu cũng sắp gục xuống đáy bàn, Tần Thiệu Hải, Lương Kiều Hưng, Phan Ái Hoa cũng chỉ tầm hai chén, uống hai chén xong thì chịu không nổi, miễn cưỡng bảo trì thanh tỉnh chuẩn bị đưa Lâm Viễn về ký túc xá.

Cả phòng người có thể uống nhất ngược lại là Trần Giang Hà, nửa cân rượu trắng vào bụng, ngoại trừ mặt hơi đỏ, hơi thở có chút bất ổn, những thứ khác đều như thường.

Uống xong một bữa rượu, Trần Giang Hà, Khương Diệc Xu và Trịnh Gia Hân đưa đám người Tần Thiệu Hải say khướt về Quảng Công.

“Diệc Xu, anh choáng đầu.”

Lúc Trần Giang Hà tiễn người tinh thần vẫn sáng láng, bước chân vững vàng, lúc đi ra cổng trường Quảng Công, gió vừa thổi qua, hơi rượu lập tức xông lên, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo, không tự giác dựa vào người Khương Diệc Xu.

Khương Diệc Xu vội vàng đỡ lấy anh, một tay đỡ cánh tay, một tay ôm lấy thắt lưng anh.

Trịnh Gia Hân đứng ở một bên nhìn không nổi, cũng đi đến, khoác tay kia của anh lên vai, thay Khương Diệc Xu chia sẻ áp lực.

Trần Giang Hà hít sâu một hơi, dùng thanh tỉnh không còn lại bao nhiêu cân nhắc, nếu là Khương Diệc Xu bên trái, Từ Chỉ Tích bên phải thì tốt biết bao? Sau đó bí thư nhỏ đẩy xe lăn…

Vừa nghĩ như vậy, men rượu càng dâng lên, bên cạnh là hai khối thịt mềm mại, thân thể cứ như là đánh Tuý Quyền vậy, hoàn toàn đi đường bằng ý thức, cũng không biết qua bao lâu, hai bên mềm mại biến thành một tấm đệm mây trắng nhẹ nhàng mềm mại ở dưới thân, nút áo sơ mi bị người dịu dàng cởi bỏ, hô hấp trầm trọng trở nên thông thuận.

Trần Giang Hà hơi mở mắt, đưa tay sờ gương mặt người trước mắt, thần sắc hoảng hốt hô một câu: "Diệc Xu, ôm, ôm một cái.”

“Diệc cái gì Xu, dì là dì út của cháu.”

Trịnh Gia Hân hất bay móng vuốt của anh đi: "Thành thật ngủ một giấc, nước khoáng để ở tủ đầu giường bên tay phải của cháu, nửa đêm khát nước tự mình dậy lấy mà uống, có việc gọi dì một câu, dì ngủ phòng bên cạnh.”

Trịnh Gia Hân dặn dò một hồi, sau đó cực kỳ săn sóc cúi người cởi giày giúp Trần Giang Hà, bày tư thế ngủ cho anh, đắp chăn rồi đi ra cửa, kết quả phát hiện Khương Diệc Xu đứng ở ngoài cửa phòng.

“Không phải cô đã về trường rồi sao, sao lại quay lại rồi?”

Trịnh Gia Hân có chút kinh ngạc, vừa rồi sau khi thuê phòng xong, cô đã thúc giục Khương Diệc Xu trở về trường học, không nghĩ đến cô ấy lại quay lại.

“Tôi muốn chăm sóc anh ấy.” Khương Diệc Xu nhỏ giọng đáp.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0