Có một số chuyện, có lần thứ nhất liền sẽ có vô số lần nữa.
Ví dụ như việc kiếm tiền, sau khi kiếm được đồng tiền đầu tiên sẽ không thể dừng lại được.
Trần Giang Hà dùng 940.000 tệ tiếp tục mua cổ phiếu của S Tiên Phong. Nó tăng liên tục trong 10 ngày tiếp theo, số tiền tăng gấp 2.59 lần, lợi nhuận kiếm được lên tới 1.500.000 tệ.
Mặc dù biết rằng sau này sẽ còn mấy lần tăng nữa, nhưng Trần Giang Hà không tham, anh dùng phần lớn số tiền đó mua cổ phiếu mà dạo gần đây có biến động rất lớn - Xí Nga, chỉ để lại 1.000.000 để canh những lần tăng tiếp theo. Kết quả là lại tăng thêm 5 lần nữa, lợi nhuận tăng lên tới 61%.
Đến tận ngày 22 tháng 3, khi nhận được bảng báo giá lúc bắt đầu phiên giao dịch lớn hơn giá cả vào cuối ngày, sau ngày hôm đó giá cả bắt đầu sụt giảm.
Trần Giang Hà dứt khoát ra tay, không hề do dự bán chúng đi, 1.532.500 tệ an toàn rơi vào trong túi.
"Thật kích thích."
Sau khi làm xong, Trần Giang Hà buông tay ra khỏi bàn phím, lấy một điếu thuốc ra hút, lúc nhả khói ra, sự kích động trong lòng anh mới dần tan đi.
Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, gia tài của anh đã tăng gần gấp đôi. tài khoản chứng khoán cộng với tiền trong rổ chứng khoán Hương Cảng đã đạt tới 7.320.000
Có điều, số tiền này Trần Giang Hà kiếm được nhanh, tiêu cũng nhanh. Số tiền để cho Thẩm Tòng Nhung và bạn bè Thẩm Tòng Nhung làm website thương mại điện tử vượt biên giới ít nhất cũng phải tới một, hai triệu, sau đó còn có các khoản phí khác như vận hành, bảo trì, báo hải quan, hậu cần,...tất cả chúng đều cần có tiền để duy trì.
So ra thì việc Khương Diệc Xù, dì nhỏ và nhóm người Tần Thiệu Hải xây dựng của hàng Amazon vượt biên giới tiết kiệm hơn rất nhiều, hơn nữa khoảng thời gian đầu cũng không cần dùng tới tiền, tất cả vốn liền đều dồn vào việc lựa chọn sản phẩm và lên hàng.
Cửa hàng TB của cô Từ thì đơn giản hơn, Trần Giang Hà trực tiếp dùng tiền mua cho cô một cửa hàng quần áo, trực tiếp nhảy qua thời kỳ nuôi tài khoản ban đầu, đi tới việc lựa chọn sản phẩm, đặt hàng, thuê sinh viên làm thời vụ để trang trí, vận chuyển, phục vụ khách hàng. Sau khi mọi chuyện đâu vào đấy rồi, thì xếp hạng cửa hàng, sản lượng tiêu thụ và đánh giá.
"Dạo này bận rộn lắm hả?"
Trần Giang Hà có thời gian rảnh liền gọi điện thoại cho Khương Diệc Xu.
Trong khoảng thời gian này, anh thật sự rất bận, ngoài việc chơi chứng khoán, còn có đầu tư, đi học, làm thêm bên ngoài, báo danh đi học lái xe.
Lớp dạy lái xe mà anh đăng ký chính là lớp VIP cấp tốc, cộng thêm việc anh không ngừng tặng thuốc, tặng rượu cho huấn luyện viên, thì từ lúc học tới lúc có thể cầm được bằng chứng nhận chỉ tốn khoảng nửa tháng.
"Em vẫn ổn, phụ trách việc thiết kế và lên hàng. Dì nhỏ, Thiệu Hải và 3 người bạn cùng phòng của anh ấy thì bận hơn, phải chạy đi lựa hàng."
Khương Diệc Xu dịu dàng trả lời.
"Sao lúc rảnh em không gọi cho anh?"
Trần Giang Hà cười hỏi cô.
Khương Diệc Xu bậm môi, có hơi thẹn thùng nói:
"Lúc rảnh, em chờ anh gọi điện thoại cho em."
Trần Giang Hà ngẩn người, sau đó hỏi:
"Vậy nếu anh không chủ động thì sao? Em vẫn đợi tiếp hả?"
"Vâng."
Khương diệc Xu nhẹ giọng trả lời.
"Nhóc ngốc."
Trần Giang Hà thở dài, vô cùng đau lòng, xoay người lấy hai hộp quà ở dưới giường ra, nói:
"Anh có mua quà cho em, đêm nay em rảnh không?"
"Rảnh."
Khương Diệc Xu trả lời rất nhanh:
"Dạo này em ở chỗ của dì nhỏ, không có ở trong ký túc xá."
"Danh xưng dì nhỏ này em gọi tự nhiên thật đó."
Trần Giang Hà cười cười, nói:
"Anh đi tìm em, không được phép xuống sớm chờ anh."
"Vâng! Nghe anh."
Giọng điệu của Khương Diệc Xu không giấu được sự vui vẻ.
Sau khi tắt máy, Trần Giang Hà cầm hộp quà hùng hổ đi ra ngoài bắt xe đi gặp Khương Diệc Xu.
"Cốc cốc cốc."
Lúc Trần Giang Hà gõ cửa, dì nhỏ Trịnh Gia Hân đang đắp mặt nạ dưỡng da, Khương Diệc Xu thì đang loay hoay với cái cây mắc cỡ mà cô vừa mới trồng dạo gần đây trên ban công.
Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô như một bé thỏ trắng co chân nhảy tới mở cửa.
Khi nhìn thấy Trần Giang Hà, đôi mắt Khương Diệc Xu liền sáng lên, cô rất muốn tiến tới phía trước mấy bước, đưa tay ra ôm lấy anh, thế nhưng trong lòng lại ngại ngùng, không dám tiến tới, cũng không dám đưa tay ra.
"Sao lại thất thần rồi?"
Trần Giang Hà cười, hỏi cô, sau đó nói.
"Gọi anh ơi."
"Anh ơi."
Gương mặt xinh đẹp của Khương Diệc Xu đỏ bừng lên, cười tươi rói gọi anh.
"Ai."
Trần Giang Hà nhanh chân tiến lên phía trước, cúi người xuống, trực tiếp ôm công chúa cô gái xinh đẹp động lòng người trước mặt, cúi đầu tới gần bên tai cô hỏi:
"Nhớ anh không?"
"Nhớ...nhớ anh."
Khương Diệc Xu chôn đầu vào trong khuỷu tay của anh.
Trần Giang Hà nhân cơ hội này hôn vào vành tai nhỏ nhắn xinh xắn của cô một cái.
Khương Diệc Xu đưa tay ra che lại, nhưng vẫn chậm hơn anh một bước.
------
Dịch: MBMH Translate