Tôn Hạo Lâm nhìn chằm chằm Trần Giang Hà, nói: “Công ty đã có kế hoạch ở Phật Sơn và Hoàn Thành, cậu cũng không chào hỏi, đã bí mật thành lập một đội quân, dẫn đội xông vào không chút dè dặt, cậu rất dũng cảm đấy, Trần Giang Hà."
"Tôi làm như vậy cũng vì lợi ích của công ty."
Trần Giang Hà cười một cái rồi nghiêm túc nói: "Hoạt động kinh doanh của công ty ở thủ đô, Thượng Hải và những nơi khác đã bị cản trở. Nếu hoạt động kinh doanh ở khu vực đồng bằng sông Châu Giang không tăng tốc và không có hậu phương ổn định để hỗ trợ hoạt động thì sẽ không dùng được bao lâu nữa, rồi chúng ta sắp xếp hành lý và lên đường."
Đương nhiên, Tôn Hạo Lâm sẽ không nghe những lời vô nghĩa của anh mà chỉ hỏi thẳng: "Là vì Group buying Nhu Mễ hứa hẹn lợi nhuận khổng lồ, hay là Tập đoàn BD hỗ trợ cậu mà cậu lại có động thái lớn như vậy?"
"Anh Tôn, anh cho rằng tôi, Lý Thiên Hải và Hoàng Thế Hiền là cùng một người sao?" Trần Giang Hà không có trực tiếp trả lời, mà lại hỏi lại một câu.
“Hai người đó còn không xứng xách giày cho cậu.”
Tôn Hạo Lâm rất thừa nhận năng lực của Trần Giang Hà, nhưng cậu nhóc này quá tham vọng, khó mà kiểm soát, thỉnh thoảng lại có những động thái đột ngột, khiến anh ta như đứng đống lửa như ngồi đống than: “Công ty đã huy động 500 triệu mới có được cục diện bây giờ, cậu mới vào ngành chưa được bao lâu, trong tay mới có bao nhiêu tiền, vội vã nhảy ra có ích lợi gì?"
"Anh Tôn, anh hiểu lầm rồi."
Trần Giang Hà bước tới trước mặt Tôn Hạo Lâm, lấy ra một điếu thuốc rồi đưa cho tổng giám đốc Tôn.
Anh bật lửa, rồi cũng tự châm cho mình một điếu: “Anh ở vị trí cao hơn tôi, hẳn là nên biết tại sao vòng vốn thứ ba của công ty lại bị phong tỏa.”
Tôn Hạo Lâm nheo mắt lại, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Trần Giang Hà: "Tập đoàn Xí Nga có liên lạc riêng với anh không?"
"Ừ." Trần Giang Hà nhẹ nhàng gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, để Tôn Hạo Lâm tự mình suy nghĩ suy đoán.
Tôn Hạo Lâm hít một hơi thật sâu, nói với Trần Giang Hà: "Chắc hẳn anh đã được Tập đoàn Xí Nga chỉ thị thành lập quân đoàn thành phố phải không? Nếu không, ban lãnh đạo cấp cao của công ty đã không nghe được tiếng gió này trước nhất."
"Chuyện này không cần phải nói chuyện thẳng thắn, tóm lại là thành tích đã đi lên, anh tốt, tôi tốt và mọi người đều tốt. Nếu thất bại, thì cùng lắm là rời khỏi và bắt đầu lại từ đầu." Trần Giang Hà bình tĩnh mà nói.
"Không đơn giản như vậy."
Tôn Hạo Lâm lắc đầu, lấy trong cặp ra một bản thỏa thuận đưa cho cậu: “Cậu nhìn cái này.”
“Thỏa thuận cá cược?”
Trần Giang Hà cầm lấy bản thỏa thuận và đọc kỹ, đây là một thỏa thuận cá cược được ký kết giữa ba nhà đầu tư lớn và Công ty 9527. Nếu lợi nhuận của Công ty 9527 năm 2007 không đạt tới 100 triệu, các nhà đầu tư chiến lược như Tập đoàn Xí Nga có quyền đòi lợi nhuận lớn, cổ đông mua lại cổ phần của mình với giá ưu đãi là 20%.
"Cậu hiểu không?" Tôn Hạo Lâm hỏi.
"Miễn miễn cưỡng cưỡng." Trần Giang Hà gật đầu nói: "Công ty quá lạc quan về mức lợi nhuận của mình, bây giờ là lúc bỏ tiền ra để giành lấy thị trường, nào có chỗ cho lợi nhuận gì."
“Cho nên, trong cuộc họp cấp cao hai ngày trước, tổng giám đốc Đặng đã quyết định cắt đứt sức mạnh và kiên quyết thu hẹp phạm vi kinh doanh. Trước tiên, sẽ bảo vệ hai khu vực hậu phương Thâm Quyến và phía đông Quảng Đông, song cũng nỗ lực hết sức để đảm bảo lợi nhuận năm nay trước khi phát triển kế hoạch tiếp theo, còn cậu thì hay rồi, thông báo chính thức vẫn chưa được đưa ra, rồi lại làm trái với chiến lược phát triển của công ty." Tôn Hạo Lâm nói.
"Ha ha." Bỗng Trần Giang Hà bật cười, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao sau này công ty 9527 lại thất bại thảm hại, chỉ vì một quyết định sai lầm mà phải chấp nhận số phận: "Anh Tôn, chúng tôi đã thu hẹp hoạt động kinh doanh của mình. Anh có nghĩ là Group buying Nhu Mễ sẽ thu hẹp lại không? Đối thủ cạnh tranh vẫn đang đốt tiền, mà chúng ta lại muốn kiếm lợi nhuận?
Tôn Hạo Lâm nheo mắt nhìn Trần Giang Hà trước mặt, cậu nhóc này có cách suy nghĩ vấn đề rất chín chắn, góc nhìn khó hiểu, lại rất nhạy bén trong kinh doanh, căm bản là không giống một sinh viên đại học ở độ tuổi hai mươi chút nào.
Trần Giang Hà nhìn Tôn Hạo Lâm, giống như lần trước anh ngã bài với Hoàng Thế Hiển trong phòng họp của công ty, anh nói thẳng: “Công ty không muốn mở rộng, tôi sẽ mở rộng, tôi mở rộng, nhóm sẽ xử lý những thị trường mà các chi nhánh khác không thể xử lý, đoàn đội của tôi sẽ đến làm, sau lưng tôi có bộ phận đầu tư chiến lược của Tập đoàn Xí Nga, công ty khai trừ tôi, thì tôi sẽ đưa đoàn đội của mình tiến Tập đoàn Xí Nga mà không nói gì cả."
------
Dịch: MBMH Translate