Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 300 - Chương 300: Vô Đề

Chương 300: Vô Đề Chương 300: Vô Đề

Trong người một nhà, dì sáu Trịnh Hiểu Lan cùng dì út Trịnh Gia Hân ăn cơm nhanh nhất, lặng lẽ không tiếng động đẩy một chén cơm nhỏ xuống bàn, hai chị em chuyển ghế nhỏ, một trái một phải ngồi ở cửa nhà, nhìn cũng không thân cận, cũng không có cố ý xa lánh.

"Em gái, đơn vị thực tập của em kiếm tiền như vậy sao, còn chưa tốt nghiệp đại học, đã mua xe rồi?"

Trịnh Hiểu Lan chỉ chỉ chiếc xe con cách đó không xa, có chút hâm mộ hỏi.

Vốn cô cho rằng mình gả tốt, vào thành phố lớn Thâm Quyến, từ nay về sau chính là người Thâm Quyến, các anh em quê nhà bên này lăn lộn không được tốt lắm, về sau liền tận lực ít lui tới, miễn cho mở miệng ngậm miệng chính là vay tiền gì đó, khiến cho rất không thoải mái.

Nhưng không nghĩ tới lần này về nhà, em gái còn chưa tốt nghiệp đại học cư nhiên lái một chiếc xe mới, tuy nói chỉ là một chiếc xe nội địa phổ thông, nhưng nhãn hiệu Bỉ Á Địch này, ở Thâm Quyến vẫn có chút danh tiếng, chồng cô nhớ thương hồi lâu, người trong nhà đều luyến tiếc trả tiền mua.

"Không phải em mua."

Trịnh Gia Hân bĩu môi, quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà đang ăn cơm: "A Hà mua."

"Lừa ai đó." Trịnh Hiểu Lan bĩu môi, vẻ mặt không tin: "A Hà mới lên năm nhất, lấy đâu ra tiền mua xe."

Kỳ thật cô ta chướng mắt nhất chính là Trần gia, đầu năm nay, thổ dân Quan Thành cũng không có người làm nông, tỷ phu Trần Kiến Quốc lại còn vừa làm công trường vừa làm ruộng, Trịnh Lệ Hoa gả đi nhiều năm như vậy cũng là chịu khổ vất vả, một tầng nhà rách nát trong nhà, mười mấy năm cũng không thay đổi.

"Chị không hiểu."

Trịnh Gia Hân lắc đầu, nhưng cũng lười nói quá nhiều, từ nhỏ tính cách cô không hợp với chị sáu, không hài lòng.

Trên thực tế, bởi vì tuổi tác cách xa, cô cùng anh chị ở chung đều không được tốt lắm, từ nhỏ đến lớn, quan hệ tốt nhất chính là tiểu tử thúi Trần Giang Hà nhà anh.

"A Hà, cháu lại đây."

Trần Giang Hà vừa ăn cơm xong, dì sáu Trịnh Hiểu Lan liền gọi anh đến trước mặt, hạ giọng hỏi: "Cháu vừa lên đại học, đã yêu đương rồi?"

"Vâng, nói chuyện yêu đương sớm, về già không phiền não nha." Trần Giang Hà gật gật đầu.

"Ba mẹ bồi dưỡng cháu thành một sinh viên đại học khó khăn, cháu không nghĩ đọc sách thật tốt đi ra kiếm nhiều tiền, tâm tư đặt ở yêu đương, tương lai có thể có tiền đồ gì?"

Trần Giang Hà nghe nói như thế, chấp nhận: "Dì sáu nói đúng, lần sau cháu nhất định sẽ đọc sách cho tốt."

"Lần sau?"

Trịnh Hiểu Lan nhướng mày, lời này nghe như thế nào không thích hợp, thi vào đại học thứ hai, bay đi đúng không?

Cô ta đang muốn nói thêm vài câu, lại nghe Trịnh Gia Hân chen miệng vào: "Chị, chị nói ít đi vài câu đi, hiện tại Trần Giang Hà đang dẫn đầu đoàn đội, tiền kiếm được một tháng đều phải dùng máy in tiền đếm, tốt nghiệp Thanh Bắc cũng không trâu bò như thằng bé, hôm nào chị nói với anh rể, bảo anh ấy đi một chuyến đến thành phố đại học Long Động, không chừng có thể ký thêm mấy phần bảo hiểm."

Lời này vừa nói ra, không chỉ có Trịnh Hiểu Lan sửng sốt.

Ngay cả Trần Giang Hà cũng ngây ngẩn cả người, anh vốn tưởng rằng trình độ khoác lác của mình đã đủ cao, không nghĩ tới dì nhỏ trực tiếp thổi anh lên trời.

Tiền kiếm được mỗi tháng đều phải dùng máy in tiền đếm được không?

Kêu dượng sáu chạy đến thành phố đại học Long Động ký hợp đồng bảo hiểm được không?

Hay cho dì út, chị em nhà mình nói chuyện phiếm cũng phải lòng heo tôm bóc vỏ.

Trần Giang Hà trong lòng yên lặng cho dì nhỏ khen, thân thích ở chung là chính xác nhất trang bức phương thức, cùng lắm cũng chỉ như thế...

Mà suy nghĩ chân thật trong lòng Trịnh Gia Hân lại là: Tiểu tử thúi vô luận tốt xấu, chỉ có dì nói được, người khác không được nói, người khác nói cháu, dì phải che chở.

“Trần Tổng, hôm nay Chủ Tịch Đặng và Phó Chủ Tịch Hồ có tìm tôi nói chuyện.”

11 giờ tối, Diệp Tiểu Dung trực tiếp gọi điện báo cáo tình hình cho Trần Giang Hà.

“Ừ, biết.” Trần Giang Hà hời hợt trả lời.

“Cậu không hỏi nội dung cụ thể cuộc nói chuyện sao?” Diệp Tiểu Dung có chút bất ngờ.

“Không cần hỏi.” Trần Giang Hà mỉm cười như có thâm ý nói: “Số mà đã có ắt nên, số mà không có cưỡng cầu làm gì.”

Diệp Tiểu Dung hơi ngẩn ra, một lát sau mang theo xúc động nói: “Trần tổng, cậu thật sự là một người tốt, chỉ bằng sự tín nhiệm vô điều kiện này, đã khiến mọi người muốn làm cho cậu suốt đời.”

“Chị Dung, cách chị phát tấm thẻ người tốt này có chút khó hiểu.” Trần Giang Hà cười nói.

“Thẻ người tốt của tôi gì chứ, rõ ràng là đang thể hiện lòng trung thành với Trần Tổng.”

Diệp Tiểu Dung mỉm cười giải thích, sau đó nửa đùa nửa thật nói: “Sau này lớn tuổi khi đó không chạy nổi thị trường, hy vọng Trần Tổng có thể nhớ đến tình xưa, đừng một cước đá tôi ra khỏi đổi.”

“Sẽ không, tôi không cắt giảm nhân viên cũ như những nhà tư bản, tôi chỉ tìm cách thuyên chuyển những nhân viên lớn tuổi xuất sắc sang các vị trí khác trong xã hội để tiếp tục tỏa sáng.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0