Nghe được câu này, Diệp Tiểu Dung đầu dây điện thoại bên kia không nhịn được cười lên một tiếng “Phì”, cô chưa bao giờ nghe thấy một lý do cắt giảm nhân viên mới mẻ tinh tế như vậy, lời nói này của Trần Giang Hà khiến cô mở ra một thế giới mới.
“Đừng cười, tiếp tục cố gắng, tôi rất coi trọng chị, nắm bắt thị trường Group Buying Take Away của Thâm Quyến, về sau đừng nói lương hưu, chỉ cần nuôi một chiếc máy bay riêng cũng dư dả rồi.” Trần Giang Hà nói.
“Tốt!” Đôi mắt Diệp Tiểu Dung lóe sáng, ngắm nhìn những nhà hàng và quán ăn ven đường hưng thịnh phổ biến hai bên đường, dường như nhìn thấy một cơ trưởng trẻ trung đẹp trai đang vẫy tay chào cô: “Chị Tiểu Dung, mau lên máy bay, tôi chở chị bay~”
Diệp Tiểu Dung nheo mắt lại, hít sâu một hơi, trong nháy mắt động lực tràn đầy.
Trần Giang Hà bên này cúp điện thoại, lần lượt lại nhận được cuộc gọi từ người phụ trách của quân đoàn những thành phố khác, đứng dậy liếc nhìn mưa ngoài cửa sổ, từ khoảng 7 giờ cho đến bây giờ và một chút cũng không có ý định dừng lại, ngược lại ngày càng lớn hơn.
May mà nhà bà ngoại nhiều phòng, tối nay không vội trở về, ở đây một đêm với Khương Diệc Xu, ngày mai về nhà lại cũng được.
“Xong rồi, không thể ngủ một mình được.”
Một mình Trần Giang Hà nằm trên chiếc giường có chút lạnh lẽo, cách vách là phòng của dì, cô và Khương Diệc Xu hiển nhiên đều vẫn chưa ngủ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang của động tác đánh, vừa nghe cũng biết Trịnh Gia Hân lại đang bắn đĩa.
“Tự mình không thỏa mãn, thế nào cũng phải kéo theo vợ cháu xem, nhưng mấu chốt là không để cho cháu xem chung.”
Trần Giang Hà nằm trên giường lăn qua lộn lại, móng mèo cào tim, suy nghĩ vẫn nên bò dậy, rón rén đi lấy một chậu nước ấm, bước đến cửa của dì, gõ cửa.
Trịnh Gia Hân nghe được tiếng gõ cửa, mang dép chạy lạch cạch đến mở cửa, nhưng chỉ mở một khe hở nhỏ, cách khe cửa nhìn Trần Giang Hà: “Cháu đang làm gì vậy?”
“Tối trước khi đi ngủ dì không rửa chân, mùi hôi đều lan sang phòng bên cạnh.” Trần Giang Hà nói: “Mở cửa ra, cháu có pha nước ấm, để cho dì ngâm chân khử mùi hôi.”
Trịnh Gia Hân nhướng mắt: “Nói bậy, rõ ràng dì đã rửa chân, cả phòng đều là mùi thơm.”
“Vậy sao phòng cháu lại có mùi hơi hôi?” Trần Giang Hà có chút phiền muộn.
“Còn không phải là vì có thằng nhóc thúi như cháu vào ở.” Trịnh Gia Hân bĩu môi: “Dì thấy cháu không thể ngủ một mình, nên cố tình rảnh rỗi sinh nông nổi thì có?”
“Dì, cháu muốn xem tivi.” Trần Giang Hà nói: “Bên này của dì ồn ào, bên kia của cháu chỉ nghe âm thanh thôi, rất khó chịu.”
“Hừ, chính là cố tình khiến cho cháu khó chịu.” Trịnh Gia Hân có chút đắc ý hếch cằm, sau đó thúc giục: “Về phòng mình ngâm chân rồi đi ngủ sớm đi.”
Dứt lời, Trịnh Gia Hân đóng cửa lại, thuận tiện khóa trái cửa.
Trần Giang Hà bó tay với cô, chỉ có thể ôm chậu nước ấm trở về phòng, một mình lẻ loi ngâm chân.
Tinh tinh.
Điện thoại nhận được một tin nhắn, Khương Diệc Xu: “Anh, ngủ ngon.”
Trong lòng Trần Giang Hà ấm áp, mới vừa trả lời cho cô “Ngủ ngon”, lại nhận được một tin nhắn của cô thư ký nhỏ: “ông chủ, tôi nhớ cậu.”
“Tôi cũng nhớ cậu.” Lúc trả lại tin nhắn khóe miệng Trần Giang Hà lộ vẻ mỉm cười.
Vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ được nhận tin nhắn của cô Từ, không nghĩ đến một lát sau, cuối cùng Tần Thiệu Hải gửi đến một tin nhắn: “Giang Hà, tối nay tôi đến nhà Thu Nhã ăn cơm, hình như ba mẹ cậu ấy đều không thích tôi, phải làm sao?”
“Hên xui đi.” Trần Giang Hà gửi một câu lời ít ý nhiều.
“Đừng đùa nữa, giúp tôi nghĩ ra ý tưởng đi.” Tần Thiệu Hải trả lời: “Bây giờ tôi đang rất khó chịu, thật buồn bực.”
Trần Giang Hà không nhịn được an ủi nói: “Lần đầu tiên đến thăm bị lạnh nhạt là rất bình thường, thoải mái đi, về sau đến nhiều lần thì sẽ ổn thôi.”
“Mấu chốt là trên đường về nhà, Thu Nhã bỗng nhiên lấy điện thoại từ trong túi tôi ra để kiểm tra, thấy được tin nhắn trò chuyện giữa tôi và Hương Hương.” Tần Thiệu Hải lại trả lời.
Trần Giang Hà:...
“Sáu điểm này có ý nghĩa gì?” Tần Thiệu Hải không rõ nguyên do.
“Dựa theo tính cách của Thu Nhã, cậu có thể còn sống đã là may mắn to lớn, sau này tự cầu nhiều phúc đi.” Trần Giang Hà trả lời mặt vô cảm, thầm nói thằng nhóc như cậu thật sự có trái tim của Tào Tặc, không có cuộc sống của Tào Tặc, trốn thoát từ trong tủ quần áo của Hương Hương cũng bao lâu rồi, lịch sử trò chuyện còn không xóa, giữ lại ăn tết nhỉ?
“Haiz, cậu nói đường tình yêu của tôi sao có thể giống như đi Tây Thiên Thỉnh Kinh, tất cả đều là gian nan hiểm trở.”
Người Tần Thiệu Hải đều đã tê rần: “không dễ để có một mối quan hệ nghiêm túc, lòng bàn tay vẫn chưa ấm, thoáng cái đã lạnh.”
“Thu Nhã nói chia tay sao?” Trần Giang Hà hỏi một câu.
“Không có, cậu ấy khóc rồi chạy về nhà, tôi đuổi theo cậu ấy cũng không đuổi kịp.” Tần Thiệu Hải trả lời.
------
Dịch: MBMH Translate