“Con mẹ nó, tính khí nảy lửa như thế của cậu ấy, lại có thể giơ cao đánh khẽ loại đàn ông tồi như cậu sao?” Trần Giang Hà có chút ngạc nhiên.
“Hả?” Tần Thiệu Hải ngược lại cũng không ngu, rất nhanh kịp phản ứng: “Ý của cậu là, chỉ cần cậu ấy chưa nói chia tay, thì tôi vẫn còn cơ hội đúng không?”
“Có cơ hội là có cơ hội, nhưng hình ảnh cặn bã của cậu chắc chắn sẽ không thể được xóa sạch trong thời gian ngắn, hoặc là chủ động buông, hoặc là chuẩn bị làm cháu trai.” Trần Giang Hà trả lời.
“Há, làm cháu trai thì làm cháu trai, ông bà nội tôi đã ra đi sớm, chỉ cần Thu Nhã không ngại, tôi có thể chăm cậu ấy như bà nội.”
“Anh Hải đỉnh quá, tôi đi ngủ rồi, đừng trả lời.”
Trần Giang Hà trả lời tin nhắn xong liền đặt điện thoại xuống, vẫy vẫy giọt nước dính trên chân, nằm lên giường ngủ thành một chữ trâu.
Vẫn không buồn ngủ chút nào.
Trịnh Gia Hân xem tivi ở phòng bên cho đến 1 giờ 30 sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Nếu không phải Khương Diệc Xu và Trịnh Gia Hân ngủ cùng nhau, Trần Giang Hà nhất định sẽ gọi điện vào lúc 3 giờ, kêu cô thức dậy đi vệ sinh.
Đến khoảng 5 giờ, bên ngoài mưa đã tạnh, Trần Giang Hà mới mơ màng ngủ thiếp đi.
Đang ngủ mơ, bỗng nhiên dưới bàn chân chợt lạnh, chiếc chăn mỏng trên người đã bị người vén lên, bỗng nghe dì gọi anh: “Dậy nào, dậy nào, con heo lười, mặt trời cũng chiếu đến mông rồi, cái tuổi này của cháu, sao có thể ngủ được thế này.”
Chân Trần Giang Hà run lên, vô thức vươn tay nắm lấy chăn, kết quả tóm được tay Trịnh Gia Hân.
Trịnh Gia Hân phản kháng, anh lại vươn tay còn lại ra.
Mở mắt ra.
Trịnh Gia Hân mặt đầy ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn anh.
Trần Giang Hà đối mặt với dì, sau đó im lặng buông tay, mặt lộ ra vẻ xin lỗi nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi đang nằm mơ, phản ứng quá kích rồi.”
“Còn, tay còn lại, cũng bỏ ra.”
Trịnh Gia Hân thẩn thờ giơ tay lên vỗ anh, Trần Giang Hà kịp phản ứng, nhanh như tia chớp thu tay về, sau đó nhanh chóng nắm lấy chăn lên, che đầu lại: “Cháu vẫn chưa tỉnh ngủ, cháu cái gì cũng không biết, dì mau ra ngoài đi, để cháu ngủ thêm một chút.”
Trịnh Gia Hân sững sốt mấy giây, sau đó nâng tay lên vỗ vào mông Trần Giang Hà: “Cháu lớn như vậy, còn ỷ lại giường, ăn một chiêu của dì, cách sơn đả ngưu.”
Trịnh Gia Hân hạ thủ không mạnh, trước khi cô dùng chiêu cuối cùng thì đã báo tên của chiêu thức đó, gây ra một áp lực tâm lý nhất định cho Trần Giang Hà, anh xoay người muốn né tránh, kết quả không nghiêng lệch, một cú vỗ trúng đích.
Perfect, vòng mười!
Trần Giang Hà gào lên một tiếng từ trên giường bật dậy, thầm nói dì đạp ngựa này không phải cách sơn đả ngưu gì cả, rõ ràng là muốn hủy nơi duy trì nòi giống của anh.
Gương mặt Trịnh Gia Hân đỏ ửng, cảm thấy đâm tay, là thứ gì đó cương cứng, liền quả quyết nhanh chóng rút lại.
“Trưởng thành rồi, về sau không thể đùa giỡn như thế này nữa.”
Trịnh Gia Hân chạy ra ngoài, vỗ ngực, phát hiện tay mình vô thức run lên, tim đập rất nhanh.
Lúc này, chị sáu Trịnh Hiểu Lan bước đến nhìn cô, mỉm cười nói một câu: “Em gái, ông chủ Chu của Hổ Môn lại đến gặp em, sáng sớm đã xách nhiều đồ tốt đợi ở ngoài cửa kìa.”
“Gặp cái rắm, cứ để hắn đi đi lại lại ở đó đi.”
Trịnh Gia Hân liếc mắt, xoay người vào nhà, khóa kỹ cửa.
Tối qua Khương Diệc Xu ngủ quá trễ, sáng nay cũng nằm trên giường một lúc, kết quả sau khi thức dậy đã nhìn thấy dì ngồi ở đầu giường buồn rầu.
“Dì, dì bị sao thế?” Khương Diệc Xu nhích lại gần, nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy cô, hỏi nhỏ.
“Không có chuyện gì.” Trịnh Gia Hân lắc đầu, nhìn Khương Diệc Xu vừa mới thức dậy có chút ngốc nghếch đáng yêu, lại đặc biệt trắng nõn xinh đẹp, không nhịn được giơ tay lên nhéo má cô, nói: “Vừa rồi bị Trần Giang Hà bắt nạt, cháu giúp dì dạy dỗ tên nhóc đó, có được không?”
“Cháu không được.” Khương Diệc Xu lắc đầu, hơi thẹn thùng nói: “Cháu nói chuyện với cậu ấy, sẽ luôn hồi hộp, sau đó… Thỉnh thoảng cậu ấy cũng bắt nạt cháu.”
Trịnh Gia Hân chớp mắt, nhìn cô gái nhỏ đang thẹn thùng này, dở khóc dở cười hỏi cô: “Bắt nạt mà hai chúng ta nói, không phải cùng một kiểu đúng không?”
Khương Diệc Xu đỏ mặt.
Trịnh Gia Hân nhìn cô, thầm nói nếu dì là nam, nhất định sẽ nghĩ mọi cách để cưới cháu về nhà không nhưng gì hết, rõ ràng thuần khiết, đặc biệt thông minh, tình yêu trong sáng lại rất đơn thuần, quá hiếm thấy rồi.
“Đúng rồi, dì có chuyện muốn hỏi cháu, lúc học cấp ba, trong trường có nhiều năm sinh theo đuổi cháu như vậy, sao cháu lại nhìn trúng thằng nhóc thối vô dụng này của nhà dì vậy?” Trịnh Gia Hân tò mò hỏi.
Nghe hỏi như vậy, Khương Diệc Xu nhàn nhặt cười một tiếng, trong mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng: “Cậu ấy ngoại trừ thành tích học tập không tốt lắm. Những phương diện khác đều rất xuất sắc.”
“Tại thời điểm đó, lúc nào cũng mơ thấy cậu ấy.” Giọng Khương Diệc Xu lại trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Mộng xuân?” Trịnh Gia Hân cũng là một đứa bé tò mò.
------
Dịch: MBMH Translate