Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 311 - Chương 311: Dám Chơi Với Bạn Gái Của Tao Hả?

Chương 311: Dám Chơi Với Bạn Gái Của Tao Hả? Chương 311: Dám Chơi Với Bạn Gái Của Tao Hả?

"Vương Viễn Bằng, mày là cái mẹ gì? Dám chơi với bạn gái của tao hả?"

Trong toilet, Chu Vân Thư kéo người dồn Vương Viễn Bằng vào góc, vừa chửi vừa đấm anh ta vài cái.

Vương Viễn Bằng là một tên chơi gái giỏi, nhưng không giỏi đánh nhau. Hơn nữa, Chu Vân Thư mang theo gần chục người cao to, lưng hùm vai gấu, giống như những nhân viên an ninh được đào tạo bài bản. Nam sinh của lớp Quản trị kinh doanh vốn muốn giúp đỡ, nhưng họ đều bọn người đó dễ dàng đuổi ra ngoài.

Vương Viễn Bằng bị Chu Vân Thư vừa đấm vừa chửi, chỉ nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, vẻ mặt không phục nói: “Đào Tử đã chia tay mày từ lâu rồi, mày còn không biết xấu hổ mà nói cô ấy là bạn gái của mày à?”

“Cho dù là bạn gái cũ cũng không đến lượt thằng chó như mày chơi đùa.”

Chu Vân Thư lại đấm anh ta một cú, một tiếng bốp vang rõ to, Vương Viễn Bằng suýt nữa ngã vào bồn tiểu.

Khóe miệng Vương Viễn Bằng chảy máu, anh ta đưa tay lau đi, ngẩng đầu dữ tợn nhìn chằm chằm Chu Vân Thư, vẫn cứng rắn: "Mẹ nó, mày ỷ đông hiếp yếu thì không trở thành anh hùng được đâu, giỏi thì solo đi!"

"Mày có tư cách gì mà đấu một một với tao?"

Chu Vân Thư cười lạnh lùng, khí thế và sức mạnh của anh ta đều chiếm thế thượng phong! Đấm mặt vẫn chưa đủ, anh ta còn đá liên tục vào bụng dưới của Vương Viễn Bằng.

Vương Viễn Bằng không thể chịu được nữa, ôm bụng ngồi khuỵu xuống đất, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.

Chu Vân Thư cúi người, nắm cổ Vương Viễn Bằng, lạnh lùng nhìn anh nói: "May cho mày là không bị tao tóm được bên ngoài trường. Nếu là bên ngoài thì hôm nay cái chân mày coi như bỏ đi rồi."

"Con mẹ nó mày có giỏi thì ra tay đi, đừng có sủa nữa!" Vương Viễn Bằng nhe răng trợn mắt, quay đầu muốn cắn Chu Vân Thư.

Chu Vân Thư rút chân đá vào mặt anh, đầu Vương Viễn Bằng ngửa ra sau, đập mạnh vào tường, trong phút chốc, miệng và mũi anh bắt đầu chảy máu, đầu óc choáng váng.

"Tao cảnh cáo mày, đừng liên lạc với Đào Tử nữa, nếu không tao sẽ sắp xếp riêng cho mày ba người."

Chu Vân Thư gằn từng chữ rồi xoay người rời đi.

Cuộc ẩu đả diễn ra trong toilet của tòa nhà giảng dạy kéo dài chưa đầy ba phút. Khi Trần Giang Hà và các nam sinh Lớp 1 Quản trị Kinh doanh vội vã chạy đến thì Chu Vân Thư đã cùng đám người kia rời đi.

Trong toilet, Vương Viễn Bằng nằm trên sàn, đã không bò dậy nổi.

"Bằng Tử."

"Bằng ca."

Trương Khải và Tôn Thiên lao tới, một người ở bên trái, một người ở bên phải đỡ anh ta đứng dậy.

Trần Giang Hà liếc nhìn vết thương của anh ta, lập tức nói: "Đưa cậu ta đến phòng y tế."

"Giang Hà."

Lưu Đống Lương cởi quần áo của Trần Giang Hà, sau đó đặt cánh tay anh vòng qua vai anh.

Hai người đi tới góc tường, Lão Lưu dựa sát vào Trần Giang Hà nhỏ giọng nói: “Việc Bằng Tử bị đánh có liên quan đến Lý Niệm Đào, tốt nhất không nên nhúng tay vào.”

"Ý anh là sao?" Trần Giang Hà hỏi.

"Không có ý gì. Dù sao thì cứ nghe lời tôi, đừng xen vào."

Lưu Đống Lương móc một điếu thuốc từ trong túi ra, đưa cho Trần Giang Hà: "Nói không phải thì Bằng Tử chơi bời như thế, bị đánh là chuyện bình thường. Cậu ta thường xuyên đi bộ bên bờ sông, sao có thể không ướt giày?"

Trần Giang Hà nhận điếu thuốc, châm lửa hút vài hơi, đợi các bạn học rời khỏi toilet, mới thờ ơ hỏi: "Không phải anh kêu người đánh cậu ta chứ?"

Lưu Đống Lương lắc đầu phủ nhận: "Dù gì cũng là anh em cùng ký túc xá, tôi không thể làm chuyện thất đức như vậy."

"Tuy nhiên, một số việc mà Bằng Tử cmn thật sự thiếu đạo đức." Lưu Đống Lương đổi chủ đề: "Nhất là trong mối quan hệ nam nữ, cậu ta không biết giới hạn, sớm muộn gì cũng bị phụ nữ hại chết."

"Sở dĩ con người là động vật cấp cao là vì có thể kiềm chế ham muốn của mình một cách hợp lý. Nhưng cậu ta thì ngược lại, không khác gì một con chó đực*." Lưu Đống Lương nói tiếp.

"Hận thù của anh với cậu ta rất sâu." Trần Giang Hà nhìn Lưu Đống Lương .

Lưu Đống Lương bĩu môi nói: "Tôi đủ rộng lượng rồi, dù thế nào đi nữa, Lý Niệm Đào đã từng là nữ thần trong lòng tôi. Cậu ta đưa cô ấy đi thuê phòng cũng thôi đi, thậm chí còn cố ý giảng bài rất hăng say trong ký túc xá. Nếu không phải là anh em cùng ký túc xá thì tôi đã đánh cậu ta vài trận rồi."

"Hình như tôi cũng có nói mấy lời khoe mẽ, anh có muốn đánh tôi luôn không?" Trần Giang Hà cười hỏi.

"Đánh cậu?" Lưu Đống Lương cười nói: "Cậu là anh em ruột của tôi, muốn nói gì thì nói, tôi sẽ không để trong lòng đâu."

"Mẹ nó, nghe cảm động thật chứ."

Trần Giang Hà thở ra một làn khói và đặt tay lên vai Lưu Đống Lương .

Cả đời này, trong lòng Trần Giang Hà, bạn bè có thể thổ lộ tình cảm không nhiều lắm, lão Lưu là một trong số đó, Tần Thiệu Hải chỉ tính là một nửa.

"Anh và Lý Mộng Khiết thế nào rồi?" Trần Giang Hà hỏi.

"Không tốt lắm."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0