Lưu Đống Lương rất thành thật trước mặt Trần Giang Hà: "Tôi cảm thấy cô ấy có vẻ quan tâm đến tôi, nhưng tôi không đoán được suy nghĩ của cô ấy. Trò chuyện trên QQ cũng không mặn không nhạt, khi gặp mặt trực tiếp cũng không có đề tài gì, tôi không biết nên mở lời thế nào.”
“Đừng suy đoán tâm tư của người con gái.” Trần Giang Hà cười nói: “Chẳng phải hai người có cùng sở thích sao? Dành chút thời gian nói chuyện về phim ảnh thử xem.”
“Chuyện này... có đột ngột quá không?” Lưu Đống Lương lo lắng hỏi.
"Thử nghĩ mà xem, nếu một cô gái sẵn lòng trò chuyện với anh về những chủ đề xấu hổ đó, chín trên mười là cô ấy thích anh." Trần Giang Hà nghiêm túc nói: "Nếu anh tán tỉnh đã lâu mà cô ấy vẫn thờ ơ, hơn nữa còn đặc biệt từ chối những chủ đề đó thì không cần thiết tiếp tục nữa."
"Có lý." Lưu Đống Lương gật đầu: "Tôi sẽ dành chút thời gian để thử, lớn mật một chút, còn hơn rụt rè nhút nhát."
"Ừm, vừa mới bắt đầu đừng trực tiếp quá. Anh có thể bắt đầu với những bộ phim lớn trước, sau đó từ từ chuyển sang những bộ phim nhỏ." Trần Giang Hà nói: “Nhớ kỹ một câu, đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.”
“Ừ!” Lưu Đống Lương gật đầu đồng ý.
Trần Giang Hà vỗ vai anh ta, vứt tàn thuốc xuống đất, dập lửa rồi quay người bước đi.
"Cậu đi đâu đấy? Vẫn còn một lớp mà."
Lưu Đống Lương đi theo anh ra ngoài, lại phát hiện Trần Giang Hà đang đi về phía cầu thang, nhịn không được lập tức hỏi.
"Tôi đi tìm cô Từ, đã một tuần không gặp rồi, đột nhiên thấy rất nhớ cô ấy."
Trần Giang Hà trả lời, tăng tốc bước nhanh như bay.
"Chết tiệt, thằng chó này, công việc bận rộn quá ha."
Lưu Đống Lương trừng mắt, ngoài miệng nói hơi khó nghe nhưng trong lòng lại cực kỳ hâm mộ. Cuộc đời tên chết tiệt này là kẻ chiến thắng mà. Vương Viễn Bằng nói dễ nghe thì là "Vua pháo", nhưng nói xấu thì gọi là nhặt “ve chai”, người so sánh với những người tốt hơn thì đáng chết. Hàng hóa so sánh với thứ tốt hơn, thì nên vứt đi!
Từ Chỉ Tích bận rộn suốt cả kỳ nghỉ.
Trong kỳ nghỉ lễ, lưu lượng truy cập vào cửa hàng trực tuyến của cô đột ngột tăng mạnh và số lượng giao dịch trung bình hàng ngày tăng từ một lên hai trăm đơn hàng vào cuối tháng 4. Dường như cả ngày đều ngồi trước máy tính, lướt một xíu sẽ nhận thêm 1 đơn hàng nữa, một lúc sau lướt lướt lại có thêm vài đơn hàng nữa, cảm giác hơi ảo ảo.
Hôm nay là ngày 8, lượng đơn đặt hàng giảm xuống, cuối cùng Từ Chỉ Tích cũng có một ít thời gian rảnh rỗi, nằm trên ghế sofa nghỉ ngơi chốc lát.
"Cộc cộc cộc."
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Từ Chỉ Tích đứng dậy mở cửa, cô nhìn thấy Trần Giang Hà trong lòng rất vui vẻ, nhưng lại cố ý làm ra vẻ hơi kinh ngạc: "Không phải nói buổi tối mới đến sao?"
“Em nhớ cô.” Trần Giang Hà cười nói: "Em nóng lòng muốn gặp cô.”
“Nói dối.” Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng, nũng nịu nói: "Tôi còn đang nghĩ đến việc tạo bất ngờ cho cậu, cậu thì hay rồi, nghỉ bảy ngày cũng không liên lạc với tôi. ”
“Cô không chủ động, lại trách em không liên lạc à?” Trần Giang Hà mỉm cười.
"Con gái sao có thể chủ động mỗi ngày chứ?" Từ Chỉ Tích hỏi anh: "Có phải cậu đi tìm cô gái khác rồi không?"
"Người ta nói yêu nhau xa cách một chút còn hơn là tân hôn mà. Sao chúng ta chỉ không gặp trong một kỳ nghỉ ngắn hạn mà đã xảy ra rạn nứt rồi?" Trần Giang Hà hỏi với giọng điệu tương tự.
"Hả?" Từ Chỉ Tích có hơi giật mình.
"Hả gì mà hả, chủ động một chút, ôm em đi." Trần Giang Hà dang tay ra.
"Chỉ mới ôm thôi, cô phải đối xử với em tốt hơn đó."
Từ Chỉ Tích giậm chân, tiến lên một bước, chủ động ôm lấy Trần Giang Hà, rồi hỏi anh: "Bây giờ cậu hài lòng chưa?"
"Không hài lòng." Trần Giang Hà lắc đầu, cúi đầu hôn cô, nghiêm túc nói: "Em sinh cho anh một đứa con, anh mới hài lòng."
"Ai muốn sinh con cho cậu."
Từ Chỉ Tích xấu hổ đến mức giơ đôi bàn tay trắng như phấn hướng về Trần Giang Hà đấm nhẹ mấy cái trên lồng ngực, tức giận nói: "Cậu cái tên khốn này, ban ngày đã nghĩ đến đùa nghịch lưu manh rồi?"
Trần Giang Hà cười nắm chặt cổ tay của cô, nghiêm túc nói: "Việc sinh con này là chuyện đứng đắn, làm sao có thể nói là đùa nghịch lưu manh được chứ?"
Từ Chỉ Tích hơi sững sờ.
Cô và Trần Giang Hà đã xác định quan hệ bạn bè trai gái, ôm một cái, hôn một cái, hoặc là tiếp xúc thân mật hơn đều có thể chấp nhận được, thế nhưng nói đến chuyện sinh con, cô giáo Từ cũng rất bối rối.
"Cô giáo Từ, cô có phải là không nghiêm túc cân nhắc đến chuyện này không?" Trần Giang Hà cúi đầu nhìn cô.
Từ Chỉ Tích nheo mắt, nghiêm túc hỏi một câu: "Cậu sẽ không thật sự muốn ... Muốn có con đấy chứ?"
"Em chắc chắn là thật sự muốn, nhưng mà việc này chính em muốn cũng là vô dụng, then chốt còn nằm ở người phối hợp."
Trần Giang Hà vừa nói, một bên lôi kéo tay Từ Chỉ Tích: "Đi đi đi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta vào trong phòng từ từ nghiên cứu một chút."
------
Dịch: MBMH Translate