Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 317 - Chương 317: Tôi Biết Lỗi Rồi, Muốn Tái Hợp Với Cậu

Chương 317: Tôi Biết Lỗi Rồi, Muốn Tái Hợp Với Cậu Chương 317: Tôi Biết Lỗi Rồi, Muốn Tái Hợp Với Cậu

“Mẹ nó, anh Bằng, anh dữ vậy, đúng thế hả?” Tôn Thiên trợn lớn hai mắt, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Vương Viễn Bằng giống như phát hiện ra kiến thức mới vậy.

Da mặt Vương Viễn Bằng rất dày, bị hạch sách trước mặt mọi người mà vẫn cợt nhả như cũ, khoát tay nói: “Tôi cũng chẳng muốn thế đâu, chủ yếu là các em gái tầng 7 rất xinh đẹp, mỗi người đều chọc trúng thẩm mỹ của tôi, khiến tôi nhất kiến chung tình, mong nhớ ngày đêm.”

“Xì, anh Bằng tồi thật đấy.”

Lưu Tử Du bĩu môi, xoay người đi đến bên cạnh Tôn Thiên: “Bạn học Tôn Thiên, tôi để ý cậu lâu rồi, sau này lúc bình minh có thể gọi tôi nha.”

Tôn Thiên lúng ta lúng túng ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Tử Du một cái, khi bốn mắt nhìn nhau, hắn lập tức đỏ mặt, né tránh ánh mắt rồi lại vội vàng gật đầu đồng ý liên tục: “Được, được.”

Lưu Tử Du cười khẽ, nói: “Cậu không cần lo lắng, tôi cũng có ăn thịt người đâu.”

Tôn Thiên cười ngây ngô, đỏ mặt, còn thật sự nhìn Lưu Tử Du qua lại mấy lần, đột nhiên phát hiện cô gái này cười rộ lên rất xinh đẹp, hai bên má có hai lúm đồng tiền nhỏ, thoạt nhìn rất mê người.

“Lưu Tử Du này biết giao tiếp thật.”

Trần Giang Hà không khỏi nhìn Lưu Tử Du thêm một lần, lần trước lúc quan hệ hữu nghị còn không nhìn ra chỗ hơn người của cô gái này, lần liên hoan này lập tức đã phát hiện ra ưu điểm của cô, đây là một mầm non làm quan hệ công chúng rất tốt.

Liên hoan kết thúc.

Buổi chiều không có tiết, mọi người đề nghị đến quán net chơi game, Trần Giang Hà vui vẻ đồng ý.

Lý Tuấn lại đi trước một bước, buổi chiều anh ta còn phải đưa đội đi làm việc.

“A Tuấn, cậu chờ một chút.”

Lý Tuấn vừa mới ra khỏi khách sạn không xa, đằng sau có người gọi anh.

Anh dừng bước, quay lại nhìn, là Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt vén mái tóc dài, cất bước đi đến trước mặt Lý Tuấn, vẻ mặt yếu ớt mở miệng nói: “Lúc trước là tôi hơi tùy hứng, hiểu lầm cậu, muốn nói một tiếng rất xin lỗi với cậu.”

Nghe nói vậy, Lý Tuấn thoải mái cười, nói: “Không sao cả, tôi đã bước tiếp rồi, cậu không cần tự trách.”

Thẩm Nguyệt liếc nhìn anh thật sâu, do dự nói: “Tôi, chúng ta…”

“Chúng ta vẫn là bạn học như cũ, nếu cậu không ngại thì cũng có thể làm bạn bè bình thường.”

Lý Tuấn mỉm cười ngắt lời nói sau của cô.

Thẩm Nguyệt cắn môi dưới, cố lấy dũng khí nói: “Tôi biết lỗi rồi, muốn tái hợp với cậu, có thể chứ?”

Lý Tuấn hít mũi, ngay cả khi trong lòng sóng ngầm mãnh liệt thì bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói với cô: “Thật xin lỗi, bây giờ tôi có bạn gái rồi.”

“Cô ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi cũng thật lòng thích cô ấy. Bây giờ ngày nào tôi đi làm cũng tràn đầy động lực.” Lý Tuấn nói.

Thẩm Nguyệt ngơ ngác, trợn to hai mắt, bỗng nhiên hốc mắt phiếm hồng, trong nháy mắt như sắp rơi lệ.

“Đừng khóc.” Lý Tuấn hít sâu một hơi nói. “Cậu rất tốt, là tôi không xứng với cậu, sau này cậu sẽ tìm được người tốt hơn tôi.”

Nói xong, Lý Tuấn xoay người rời đi.

Anh đi rất nhanh, bước chân rất gấp giống như chạy trốn, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng người đâu.

Thẩm Nguyệt đứng tại chỗ, nâng tay lau nước mắt. Thầy Tony tiệm tóc cách đó không xa vừa lúc thấy một màn như vậy, quay đầu vào tiệm mở một bài hát hợp với tình hình.

“Xoay người rời đi, có chuyện không nói nên lời, hải âu và cá yêu nhau, chỉ là một chuyện ngoài ý muốn…”

Điều này khiến cho Thẩm Nguyệt hoàn toàn tan vỡ, hít mạnh cái mũi, khóc ầm ĩ lên.

Quảng Đông tháng 5 chưa đến giữa hè.

Ánh mặt trời nắng hơn mọi khi, bầu trời là màu xanh thẳm, đám mây rất nhạt, trôi nhàn nhã thong thả.

Trong quán net, trên ghế hai người, Trần Giang Hà tập trung chơi game, Lâm Tư Tề cuộn chân nằm trên sofa như mèo ragdoll, đầu gối lên đùi Trần Giang Hà, hai tay ôm eo anh, nhắm mắt ngủ trưa.

“Đinh đinh.”

Đột nhiên có tin nhắn mới ở QQ quấy rầy tiết tấu chơi game của Trần Giang Hà. Anh di chuyển chuột nhìn di động, nickname của đối phương là Quả đào, gửi một tin nhắn: Chọn một trong hai, cố vấn và bí thư chi bộ, cậu sẽ chọn ai?

Lúc Trần Giang Hà nhìn thấy tin nhắn này giật mình trong lòng một chút, rồi lại rất nhanh bình tĩnh lại, chấp nhận lời mời kết bạn của “Quả đào”.

“Tích tích tích.”

Vừa mới kết bạn, đối phương đã nhắn tin đến: “Xin chào, đoán thử xem tôi là ai?”

“Đừng giở trò với tôi, muốn nói gì thì nói, có rắm thì thả.” Trần Giang Hà nhắn lại.

"Cậu thật thô lỗ, dù sao tôi cũng là một cô gái mỏng manh, khi nói chuyện không thể dịu dàng hơn sao?" Quả đào đáp.

Trần Giang Hà đọc xong tin nhắn, cũng không buồn gõ chữ, chỉ gửi lại một emoji mỉm cười.

Quả đào gửi lại ba cái emoji mỉm cười, sau đó gõ một dòng: “Thật là không biết hoàn cảnh, hôm nay là ngày cậu đảm nhiệm vị trí phó bí thư đoàn, tôi viết riêng cho cậu một bản thảo, chuẩn bị bớt chút thời gian gửi lên trạm radio trường, để tuyên truyền một chút sự tích rực rỡ của cậu với toàn bộ thầy cô và học sinh trong trường.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0