Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 316 - Chương 316: Cậu Nhìn Người Thật Chuẩn

Chương 316: Cậu Nhìn Người Thật Chuẩn Chương 316: Cậu Nhìn Người Thật Chuẩn

"Giang Hà, cậu đạp ngựa là thật trâu bò, các anh em còn đang là sinh viên năm nhất còn chật vật trong vũng lầy, thế mà cậu đã leo lên chức phó bí thư đoàn thanh niên của trường học rồi?"

Trước bản thông báo, Lưu Đống Lương bỗng nhiên ôm lấy Trần Giang Hà, hưng phấn không thôi mà nói.

Ở trong mắt lão Lưu, Trần Giang Hà hiện tại đã không chỉ là bạn cùng phòng, anh em đơn giản như vậy, mà là bùa hộ mệnh thể đảm bảo cho hắn có thể vượt qua mọi kỳ thi trong tương lai, một cánh cổng an toàn để xem phim đen trên website trường, trong trường có núi lớn dựa không sợ bị đánh khi hất mặt lên trời.

"Trâu bò liền trâu bò, có thể hay không đừng thêm đạp ngựa, cảm giác trâu ngựa hợp lại cùng nhau, trong nháy mắt làm giảm danh tiếng của tôi rồi." Trần Giang Hà cười nói.

Lưu Đống Lương gãi đầu một cái: "Tôi vốn là muốn cân nhắc mấy câu thơ ca để khen ngợi cậu, nhưng là lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, ngoại trừ cmn, chính là trâu bò."

"Đúng là chỉ có anh, lão Lưu." Trần Giang Hà nhịn không được cười.

"Tam ca, những chuyện khác không nói đến, anh bây giờ tốt như vậy, buổi trưa hôm nay ăn một bữa ngỗng quay miễn phí có được hay không?" Tôn Thiên cười đùa tí tửng mà nói.

"Tiểu Thiên, cậu thật không thú vị chút nào, với thân phận, địa vị hiện tại của lão tam, thế nào cũng phải làm phần long cá heo chang cơm." Trương Khải cười nói.

"Anh Khải, có thể quên món cơm giò lợn được không? Tôi ở bên ngoài chạy nghiệp vụ ăn nhiều rồi, trong cổ họng bây giờ còn mắc cơm thịt lợn Long Giang đây ..." Lý Tuấn vung tay nói.

"Khặc." Trần Giang Hà ho nhẹ một tiếng, nói: "Hôm nay là một ngày tốt lành, tôi mời khách, đến nhà hàng Hào Uyển dùng bữa."

Vừa dứt lời, Lâm Tư Tề mang theo chị em ở cùng ký túc xá 711 không mời mà tới, cười tủm tỉm hỏi Trần Giang Hà: "Bí thư Trần, có thể dẫn chúng tôi đi cùng được không?"

Ăn cơm cùng cô gái xinh đẹp không chỉ ngon miệng mà tâm lý cũng rất thoải mái, bởi vì “đẹp tới nỗi chỉ nhìn thôi cũng no bụng”.

Lúc trước ký túc xá 414 muốn thiết lập quan hệ hữu nghị với ký túc xá 717, từ trên mạng đến sạp hải sản của chị Trân, các nam nữ sinh cùng lên mạng chơi game, ăn cơm uống rượu, trò chuyện, nhanh chóng gán ghép vài đôi.

Nhưng tình yêu đại học đến nhanh, chia tay cũng nhanh.

Vương Viễn Bằng và Ngô Hải Hân lúc bắt đầu mắt qua mày lại, đều có cảm tình tối với đối phương, sau lại nhanh chóng chia rõ giới hạn, hai bên không quấy rầy nhau nữa.

Thẩm Nguyệt và Lý Tuấn mới vừa chia tay thời gian trước.

Về phần Lưu Đống Lương và Lý Mộng Khiết, hai người trước mắt đang ở giai đoạn mơ hồ, tuy rằng trên QQ đã dần ít nói chuyện nhưng khi gặp mặt vẫn sẽ không tự giác đỏ mặt.

Ngược lại là đôi tình nhân cuối cùng Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề, khi lần lượt ngồi xuống, trai tài gái sắc khiến cho người ngoài ghen tị.

Về phần Trương Khải và Tôn Thiên đều là chó độc thân, tuổi tâm lý không thể bắt kịp sinh lý phát dục, không nói đến cũng được.

“Lớp trưởng, tôi mời cậu một chén rượu, nhân tiện có một đề nghị nho nhỏ được không?”

Giữa buổi tiệc, Lưu Tử Du cầm lên một chén rượu, cười hì hì đi tới bên cạnh Trần Giang Hà.

“Cậu nói trước tôi nghe thử.” Trần Giang Hà cũng nâng chén rượu lên, bình tĩnh đáp lại.

“Mấy chị em chúng tôi muốn thấy cậu và em Lâm uống rượu giao bôi.” Lưu Tử Du cười nói.

“Được đấy, đề nghị này rất hay, chúng tôi cũng muốn xem.” Vương Viễn Bằng nói lớn.

Đồng chí trăng hoa thời gian trước bị trúng một đòn hiểm ở toilet, vào phòng y tế vài ngày mới ổn lại, sau đó ngoan ngoãn một tuần, gần đây lại bắt đầu buông thả.

Trần Giang Hà cười cười: “Rượu giao bôi phải uống vào đêm động phòng hoa chúc, không thể nóng vội.”

Lâm Tư Tề ở bên cạnh nghe mấy chữ nóng vội này không nhịn được mà mỉm cười, khuôn mặt cô như đóa hoa đào, bộ dạng mềm mại xinh đẹp, đầy nữ tính rồi lại xuân ý dạt dào.

“Lớp trưởng thật sự rất chính trực, yêu đương rồi thì tính chuyện kết hôn, nam sinh như vậy bây giờ cũng khó tìm lắm.” Lưu Tử Du cười nói.

“Cậu nhìn người rất chuẩn.” Trần Giang Hà dựng thẳng ngón tay cái với Lưu Tử Du, đứng dậy nâng chén. “Nào, tôi uống với cậu một chén.”

“Đợi lúc nữa.”

Bây giờ Trương Khải đứng lên: “Bạn học Lưu Tử Du, thật ra… thật ra tôi cũng là người chính trực như vậy, có thể xin một chút mặt mũi, cùng uống một chén không?”

Lúc Trương Khải nói chuyện mặt hơi đỏ, đôi tay cầm chén rượu hơi run, giọng điệu cũng không tự nhiên, may mà biểu đạt khá rõ ràng, không nhàm chán.

“Đương nhiên có thể, tôi thích nhất là người chính trực.”

Lưu Tử Du tự nhiên hào phóng tỏ thái độ, chạm cốc với Trần Giang Hà trước, rồi đi đến trước mặt Trương Khải, mỉm cười chạm cốc với anh ta rồi rất hào sảng nâng chén thể hiện tôn trọng.

“Bạn học Lưu Tử Du, tôi cũng rất chính trực đấy.” Vương Viễn Bằng cười tủm tỉm nâng chén.

Nghe nói như vậy, Lưu Tử Du che miệng cười nói: “Tôi tình nguyện tin rằng trên đời có ma cũng không tin miệng của anh Bằng đâu. Cậu lén theo đuổi con gái ký túc 711 chúng tôi cùng 712, 713 cách vách đấy.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0