Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 338 - Chương 338: Đồ Cặn Bã

Chương 338: Đồ Cặn Bã Chương 338: Đồ Cặn Bã

Ngày 23 tháng 8, Thượng Hải tăng tới 5000 điểm, giá trị con người Trần Giang Hà cũng theo đó mà tăng lên, liên tiếp tăng vọt, ngoại trừ việc đầu tư bỏ vốn và mượn tiền, số tiền trong tài khoản cá nhân đã thành công đột phá một trăm triệu, thuận lợi hoàn thành mục tiêu nhỏ mà anh đưa ra khi thị trường chứng khoán tăng giá.

Giàu mà không về quê như cẩm y dạ hành, đúng lúc mấy người bạn học cấp 3 dự định sẽ tụ họp lại với nhau trước khi lên năm hai vào ngày 26, cho nên Trần Giang Hà thuận thế quay về quê nhà.

Buổi họp lớp đầu năm nay cũng chỉ có ba việc mà thôi: Ăn cơm, hát karaoke, trò chuyện lung tung.

Bọn họ đi tới thôn Thạch Hạ ở trấn Đại Lãng ăn cơm, chú của Trương Minh Kiệt mở một cái nông trường, ưu đãi đặc biệt giảm giá 85%.

"Giang Hà, cuối cùng cậu cũng quay về rồi. Mấy tháng nay không gặp được cậu, tôi nhớ cậu muốn chết."

Mối quan hệ giữa Tần Thiệu Hải và Trần Giang Hà rất khăng khít, anh ta vừa thấy anh liền xông lên, kích động tới mức miệng phun đầy nước miếng.

"Chậc, cậu đàng hoàng chút đi, đừng ôm chặt như thế, chừa chút vị trí cho Diệc Xu."

Trần Giang Hà ghét bỏ thì ghét bỏ, nhưng cũng không đẩy Tần Thiệu Hải ra. Anh giương mắt nhìn người dù im lặng vẫn vô cùng chói mắt - Khương Diệc Xu, hai người vừa đối mặt đã cười.

So với tác phong phóng khoáng này của Tần Thiệu Hải, thì Khương Diệc Xu rõ ràng là tác phong duyên dáng ngược lại hoàn toàn, tuy ánh mắt chưa rời khỏi người Trần Giang Hà kể từ khi nhìn thấy anh, nhưng cô không giống như Tần Thiệu Hải lao lên ôm lấy anh, kích động thổ lộ hết sự nhớ nhung. Chỉ là im lặng nhìn anh, trong lòng đã cảm thấy vui vẻ khó hiểu.

“Được rồi được rồi, cậu né sang một bên đi.” Trần Giang Hà giơ tay vỗ mạnh vào cái mông mập mạp của Tần Thiệu Hải, để anh ta chạy đi.

Tần Thiệu Hải cũng là sắc mặt chết lặng, làm lố gào lên một tiếng, che mông né sang một bên, giọng nói mắc cười cộng thêm động tác làm cho nhóm bạn học cũ cười to ha ha.

Mọi người đều đang cười vui vẻ, lại thấy Trần Giang Hà giang rộng hai cánh tay, cười đùa cợt nhã nói với Khương Diệc Xu: “Diệc Xu, em đừng cười theo mọi người, học một chút Tần Thiệu Hải đi, đến ôm anh một chút.”

“Ồ!” Khương Diệc Xu ồ một tiếng, thật sự tiến một bước về phía trước, chạy chậm đến bên cạnh Trần Giang Hà nhưng nét mặt cô xinh đẹp như quả đào, đôi mắt hạnh ngân ngấn nước bộc lộ sự hồi hộp và ngượng ngùng khó giấu, rõ ràng là cô không đủ dũng cảm để ôm anh trước mặt nhiều bạn học như vậy.

Trần Giang Hà đặc biệt thích vẻ ngoài vừa ngoan ngoãn vừa xấu hổ này của cô, thấy cô không dám đưa tay, anh cũng không miễn cưỡng, suy cho cũng nhiều bạn học ở đây như vậy cần phải tuyên bố chủ quyền rõ ràng, lại phải khiêm tốn làm người.

“Trong này hơi nóng nực, chúng ta ra ngoài, hóng mát một chút rồi lại vào, thế nào?” Trần Giang Hà một bên dùng ánh mắt hỏi thăm các bạn học cũ, một bên cười hì hì hỏi Khương Diệc Xu.

“Được.”

Khương Diệc Xu gật đầu đồng ý, sau đó theo anh ra ngoài trang trại.

“Mẹ nó, trước đó có nghe Khương Diệc Xu và Trần Giang Hà yêu nhau, tôi đâu có tin, hôm nay tôi tin rồi, tim đau quá.”

“Cậu biết quá muộn, tôi đã sớm vượt qua thời kỳ đau lòng, bây giờ trái tim tôi đã bể thành vô số mảnh, mỗi một mảnh đều yêu một cô gái khác nhau.”

“Hừ, đồ cặn bã.”

Chàng trai vừa nói che ngực làm bộ làm tịch, Hàn Thu Nhã nhanh mồm nhanh miệng hung dữ xì một tiếng: “Dáng dấp không đẹp trai bằng cậu ta, lá gan không lớn bằng cậu ta, còn không có tiền bằng cậu ta, vậy cậu có tư cách gì?”

Chàng trai bị chỉ trích nhếch môi nói: “Đàn ông có tiền thì trở nên xấu xa, tôi chỉ hơi cặn bã trong suy nghĩ thôi, người như Trần Giang Hà này rất có thể là một tên cặn bã,.”

Nghe vậy, Hàn Thu Nhã lại xì một tiếng: “Nói bậy nói bạ, Trần Giang Hà một lòng hơn cậu rất nhiều.”

Lúc này Trương Minh Kiệt tiếp câu trả lời: “Thu Nhã, trước kia cậu luôn tranh cãi với Trần Giang Hà, sao bây giờ lại bảo vệ cậu ta khắp nơi vậy?”

“Cậu nghe được tôi bảo vệ cậu ta từ đâu?” Hàn Thu Nhã nhướng mắt, mặt đầy kiêu ngạo nói: “Tôi chỉ nói thật.”

Trương Minh Kiệt nhìn chằm chằm, đang muốn phản bác, lại bị Hàn Thu Nhã cắt đứt, rất nghiêm túc hỏi cậu ta một câu: “Thừa nhận một người xuất sắc, khó khăn đến như vậy sao?”

“Cái này…”

Trương Minh Kiệt nghẹn lại, muốn nói lại thôi.

Cậu ta thường xuyên đi lắc lư ở trường Đại Học Tài Chính Quảng Đông, biết rõ thực lực của Trần Giang Hà so với ai khác, chẳng qua là không muốn thừa nhận mà thôi.

Trương Minh Kiệt suy nghĩ, nói: “Không phải cậu đang yêu đương với Tần Thiệu Hải sao, sao không thảo luận với cậu ta, chỉ ở đây khen ngợi Trần Giang Hà, không sợ Thiệu Hải ghen sao?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0