“Có gì để thảo luận, lo chuyện bao đồng.”
Hàn Thu Nhã liếc mắt, từ lần trước sau khi nhìn thấy cuộc trò chuyện trong điện thoại của Tần Thiệu Hải vào kỳ nghỉ lễ tháng 5 vừa qua, trong lòng cô giống như ghim một cây gai, bất luận Tần Thiệu Hải giải thích thế nào, nói xin lỗi cầu tha thứ, cũng không thể gắp được cây gai này ra, mỗi lần nghĩ đến những cuộc trò chuyện mập mờ đó, sâu trong nội tâm đã đau đớn âm ỷ.
Cô là một người rất mâu thuẫn, rõ ràng không tiếp thu nổi trêu ghẹo phụ nữ của Tần Thiệu Hải, nhưng không chia tay được, lại không chịu làm hòa, từ tháng 5 đến bây giờ, mối quan hệ giữa hai người từ đầu đến cuối đều là tế nhị, chia lại không chia, hòa lại không hòa, cứ luôn tiếp tục như vậy.
“Thiệu Hải, cậu có thể có chút thị lực nhìn hay không, tôi chỉ gọi một mình Diệc Xu ra, cậu còn háo hức đi theo?”
Bên ngoài trang trại, trồng đầy cây ăn quả cao lớn bên hồ nước, Trần Giang Hà nắm tay Khương Diệc Xu vừa đung đưa vừa bước đi, đang muốn nhân lúc không có ai đè lên cây hôn hai cái, quay đầu lại phát hiện Tần Thiệu Hải đi theo sau lưng, nhất thời hơi khó chịu.
“Tôi cũng cảm thấy ở trong hỏi nóng nực, muốn ra ngoài hóng mát.”
Tần Thiệu Hải mỉm cười gãi đầu, nói: “Hai cậu muốn làm gì thì cứ làm, tôi cận thị hơn ngàn độ, không đeo kính thì giống như một người mù, 5 mét đã không phân biệt được người hay súc vật.”
“Cừ thật, một kỳ nghỉ hè không gặp, cậu đã học được mở mắt nói dối.” Trần Giang Hà giơ ngón tay cái lên khen Tần Thiệu Hải, thằng nhóc này lúc học cấp ba còn tham gia tuyển chọn phi công, thị lực tốt giống như chó, bây giờ lại dám nói mình bị cận thị hơn ngàn độ.
“Không lừa gạt cậu, thời điểm cấp 3 thị lực của tôi tốt, vào đại học hàng ngày không nhìn thì chính là chơi game, khoảng thời gian lại thường xuyên thức suốt đêm phân tích số liệu cửa hàng Amazon, đôi mắt đều hỏng rồi.” Tần Thiệu Hải giải thích.
Tuy nói nghỉ ở nhà, nhưng Tần Thiệu Hải và các bạn cùng phòng vẫn đang nỗ lực hết mình để vận hành cửa hàng Amazon, đáng tiếc đơn đặt hàng của cửa hàng chậm chạp không có đột phá gì, một ngày 10 đơn 8 đơn, thỉnh thoảng dưới bùng nổ cũng chỉ hơn 20 đơn, thu nhập không đủ chi tiêu.
“Thế sao nãy giờ cậu lại đột nhiên nhìn thấy tôi?” Trần Giang Hà nửa tin nửa ngờ hỏi một câu, hiện tại anh ta không không ôm hy vọng gì với cửa hàng Amazon, chỉ cần vẫn còn vận hành bình thường là được.
“Hai chúng ta đã lớn lên cùng nhau, cậu có đốt thành tro tôi liếc nhìn cũng có thể nhận ra cậu.” Tần Thiệu Hải cười nói.
“...” Trần Giang Hà cũng bị thuyết phục, bĩu môi nói: “Cậu đi ra theo, chắc chắn không phải vì hóng mát, có lời, có chuyện muốn nói thì nói nhanh lên, sau đó mau cút.”
Nghe nói như vậy, Tần Thiệu Hải bước về trước vài bước, nhích lại gần Trần Giang Hà, do dự nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì, chỉ muốn xin cậu và Khương Diệc Xu cùng nhau giúp đỡ khuyên nhủ Thu Nhã, để cậu ấy làm hòa với tôi.”
“Chuyện riêng của hai người, chúng tôi khó mà nói gì được.”
Thái độ Trần Giang Hà rất rõ ràng: “Nhiều lắm là giúp cậu đứng một bên cổ vũ.”
“Đứng một bên cổ vũ thì được rồi.”
Tần Thiệu Hải nghe nói như vậy, lập tức từ trong túi móc ra 4 vé xem phim đưa cho Trần Giang Hà: “Buổi tối tôi mời hai cậu xem phim, giúp tôi đưa vé cho Thu Nhã.”
Trần Giang Hà nhận lấy vé xem phim rồi liếc nhìn, chính là bộ phim lãng mạn《Bí Mật Không Thể Nói》nổi tiếng trong khoảng thời gian này, không khỏi nhìn Tần Thiệu Hải, thao tác này trực tiếp chứa đầy ý nghĩa.
“Việc này tôi giúp được.”
Trần Giang Hà nhận lấy vé xem phim, nghiêm túc nhìn Tần Thiệu Hải, nói: “Kỳ nghỉ hè này cậu đã tăng ít nhất 20 cân, nhanh chóng giảm cân đi, nếu không Thu Nhã thay lòng đổi dạ, yêu đương với Trương Minh Kiệt, lúc đó cậu sẽ khóc đấy.”
“Ôi, cậu nói như vậy, tôi thật sự có chút lo lắng, trước đây Trương Minh Kiệt thường chạy đến Đại học Công Nghệ Quảng Đông mỗi ngày để tìm Thu Nhã, tôi phải nhanh chóng vào trong để mắt một chút, không thể để cho cậu ta thừa cơ lợi dụng.” Tần Thiệu Hải nói xong liền chạy đi.
“Thật là một tên ngốc.”
Trần Giang Hà nhìn anh ta chạy xa, không nhịn được bật cười, quay đầu nhìn Khương Diệc Xu lần nữa.
Cô gái này từ đầu đến cuối không nói gì, đợi ở bên cạnh anh giống như một cô vợ nhỏ, lúc Trần Giang Hà mỉm cười, cô cũng nhàn nhạt cười theo, trông tươi sáng lại duyên dáng, tựa như mặt nước trong vắt phản chiếu ánh nắng giữa hè, trong veo thông suốt, khiến người ta kìm lòng không được mà thích.
“Diệc Xu.” Trần Giang Hà nhịn không được gọi cô một tiếng.
“Ừ?” Khương Diệc Xu chăm chú nhìn anh.
“Ôm một chút.” Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu chủ động gần sát anh, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy eo anh, nhích lại gần ngực lắng nghe tim đập, lập tức mím môi, lặng lẽ nhón chân lên.
“Em muốn làm gì?” Trần Giang Hà cúi đầu nhìn cô, cười hì hì hỏi một câu.
“Muốn…” Khương Diệc Xu khẽ cắn môi, dịu dàng nhìn anh, lẩm bẩm nói nhỏ: “Em muốn hôn anh.”
------
Dịch: MBMH Translate