Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 340 - Chương 340: Không Cho Em Hôn

Chương 340: Không Cho Em Hôn Chương 340: Không Cho Em Hôn

“Không cho em hôn.”

Trần Giang Hà rối loạn cực kỳ, rõ ràng bị tiếng “Anh” vừa rồi của Khương Diệc Xu đã trêu chọc đến trái tim đều mềm nhũn, nhưng lại cố tình ngước cổ lên, giả vờ không cho cô hôn.

Khương Diệc Xu bĩu môi, đôi mắt hạnh nhân ngấn nước đó ngơ ngác nhìn anh, đầu ngón chân kiễng lên không chịu hạ xuống, hai tay ôm lấy eo anh hơi đổ mồ hôi.

Trần Giang Hà cúi đầu liếc nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ bừng, dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn về phía cái ao.

“Tức giận sao?” Trần Giang Hà hỏi.

“Không có.” Khương Diệc Xu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Anh có chút xấu xa.”

“Xấu xa ở đâu? Anh chỉ cẩn thận một chút.” Trần Giang Hà rất đứng đắn nói: “Em cũng biết, anh là người tương đối hướng nội.”

“Ồ.” Khương Diệc Xu ồ một tiếng, sau đó đỏ mặt hạ chân xuống, buông tay ra, tiếp tục thoáng lùi lại một bước nhỏ.

“Động tác lui nửa bước của em là nghiêm túc sao?”

Trần Giang Hà hơi ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy gò má cô đều đỏ bừng đến vành tai, theo bản năng cúi đầu nhìn kỹ mình, giờ mới hiểu được tại sao vừa rồi cô bỗng nhiên nói “Anh có chút xấu xa”.

Đây thật sự là sức mạnh thể hiện “Ngoài miệng nói không muốn, cơ thể rất thành thật.”

“Thì ra là cậu nhóc nhà anh bán đứng anh.”

Trần Giang Hà gãi đầu, hơi lúng túng nhưng không có cách nào để nhanh chóng tỉnh táo lại, bên cạnh một cô gái đáng yêu vừa mềm vừa thơm như Khương Diệc Xu, có đôi lúc thật sự sẽ không thể kiểm soát được bản thân…

“Chúng ta đi vào thôi.” Khương Diệc Xu nhẹ nhàng đề nghị.

Trần Giang Hà lấy điện thoại liếc nhìn thời gian, cười hỏi: “Đi vào làm gì, không phải ở bên ngoài với anh thoải mái hơn sao?”

Khương Diệc Xu nhìn anh, nói: “Em ở đâu cũng được, chỉ cần cùng một chỗ với anh là được.”

Trần Giang Hà nghe được lời này, nhất thời nắm được điểm chính, cười híp mắt hỏi cô: “Vậy tối nay lúc anh về nhà ngủ, em cũng ở cùng anh, có được không?”

Khương Diệc Xu sửng sốt.

“Bên cạnh nhà anh có nuôi một con mèo, dáng vẻ vừa mập vừa đáng yêu, còn biết biểu diễn lộn ngược, luôn từ cửa sổ leo lên giường anh tỏ vẻ dễ thương vào nửa đêm, em có muốn gặp nó hay không?” Trần Giang Hà nói.

“Muốn.” Khương Diệc Xu không chút nghĩ ngợi gật đầu, cô chưa bao giờ nhìn thấy một con mèo có thể lộn ngược, nhưng vừa nghĩ đến phải về nhà ngủ với Trần Giang Hà, cô lại rất xấu hổ lắc đầu: “Không muốn.”

“Đại Học Trung Văn Hồng Kông thật sự không tuyển nhầm người, đầu óc rất thông minh.” Trần Giang Hà đưa tay nhéo gò má trắng nõn của Khương Diệc Xu, nói: “Đói bụng rồi, chúng ta đi vào thôi, kẻo bỏ lỡ lên món, thức ăn ngon đều bị họ đoạt mất.”

“Vé xem phim em cầm đi, buổi tối hẹn cậu ấy ra.” Trần Giang Hà đưa tấm vé xem phim từ trong túi cho Khương Diệc Xu.

“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu, sau khi nhận lấy tấm vé xem phim, đi theo anh bước vào.

Lúc này, các bạn học cũ đang trò chuyện sôi nổi về những câu chuyện phiếm từ các trường đại học của mỗi người sục sôi ngất trời trong phòng riêng của trang trại, thuận tiện phàn nàn về bạn cùng phòng xàm xí hoặc giảng viên kỳ lạ.

“Người anh em giường trên của tôi, lúc không uống uống rượu thì mọi chuyện đều bình thường, khi uống nhiều thì gào khóc, còn luôn cầm vớ thúi lau nước mắt, điều này khiến nguyên ký túc xá chúng tôi đều vui vẻ.”

“Giảng viên dạy toán cao cấp của lớp chúng tôi đặc biệt biến thái, cố tình đánh trượt môn một số cô gái xinh đẹp trong lớp, sau đó gọi người ta đến ký túc xá của hắn để dạy kèm riêng, thái độ tốt sẽ bỏ qua, thái độ không tốt cứ tiếp tục đánh trượt môn.”

“Quy tắc ngầm trắng trợn như vậy, trường của cậu có độc.”

“Đúng là như thế, may mà tôi trông xấu xí, nên an toàn.”

Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu bình tĩnh bước vào chỗ ngồi, Hàn Thu Nhã khá biết giải quyết đã giữ chỗ cho hai người họ từ lâu.

Khương Diệc Xu từ trước đến nay dịu dàng ít nói, bất luận các bạn học trò chuyện bao nhiêu đi chăng nữa, chỉ cần không có ai hỏi cô chuyện gì thì cô cơ bản không nói lời nào.

Trần Giang Hà thì khác, nói chủ đề nào cũng có thể tiếp, tùy tiện hòa nhập với mọi người một cách tình cờ.

Đang trò chuyện, Trương Minh Kiệt đột nhiên hỏi một câu: “Giang Hà, tôi nghe nói hoa khôi trường Đại Học Tài Chính Quảng Đông của các cậu là cố vãn, có đúng không?”

Trần Giang Hà nhướng mắt, nói: “cái gì hoa khôi hay không hoa khôi, hạn hẹp! Mục đích chúng ta vào đại học là để học hỏi kiến thức, tương lai đền đáp tổ quốc, mọi người đều đang bận rộn vì lý tưởng mà phấn đấu, không có thời gian yêu đương, làm sao có thời gian để ý đến hoa khôi của trường?

Trương Minh Kiệt nghe xong sững sờ một lúc, có chút bị thuyết phục nói: “Dáng vẻ khoe khoang nghiêm túc của cậu quá tuyệt vời, nếu không phải tôi đã đến Đại Học Tài Chính Quảng Đông đi dạo vài vòng, tôi suýt chút nữa thì tin.”

“Vào đại học không chú ý đến hoa khôi, không nói yêu đương, còn có ý nghĩa gì?” Trương Minh Kiệt hỏi ngược một câu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0