Trương Minh Kiệt vừa dứt lời, Tần Thiệu Hải trong tay cầm một cái quạt giấy giả vờ quạt gió tiếp lời nói: “Trước đó là ai nói, đại học là nơi khuyến khích mọi người tiến bộ, trong đầu không thể nghĩ đến yêu đương, bỏ bê nhiệm vụ lo việc yêu đương, ảnh hưởng đến hăng hái vươn lên của mọi người.”
Nói xong, Tần Thiệu Hải nhìn Trần Giang Hà: “Giang Hà, có phải đó là những gì câu nói không?”
Trần Giang Hà mỉm cười lắc đầu: “Tôi là một người thẳng thắn hơn, không thể dùng văn phong hoa mỹ thanh cao như thế.”
Tần Thiệu Hải quay đầu hỏi Trương Minh Kiệt: “Bạn học Trương, là cậu nói đúng không?”
Trương Minh Kiệt lúng túng đến mức mặt đỏ bừng, đây rõ ràng là những lời mà cậu ta đã nói vào năm ngoái lúc ở trong cái đình Trung Đại, không ngờ lâu như vậy vẫn bị Tần Thiệu Hải nhảy ra đánh vào mặt, theo bản năng trả lời: “Tôi ở đại học thật sự không có yêu đương.”
“Ồ.” Tần Thiệu Hải gật đầu, lại nghiêng đầu nói với Trần Giang Hà: “Không nói yêu đương trên đại học, vậy còn ý nghĩa gì nha.”
Trần Giang Hà nhịn không được bật cười, một đao này của Tần Thiệu Hải đâm thật ác, mặt Trương Minh Kiệt cũng tái mét.
Lúc này, bạn nữ Mao Viện Viện ngồi cạnh Trương Minh Kiệt mỉm cười hỏi Trần Giang Hà một câu: “Bạn học Trần, tôi nhiều chuyện chút nha, làm sao cậu có thể theo đuổi được Diệc Xu vậy?”
Lời này vừa nói ra, nhóm người đều vểnh tai, hứng thú đợi Trần Giang Hà mở miệng.
“Cái này hả…” Trần Giang Hà cố tình úp úp mở mở, đưa tay cầm lấy quạt giấy vừa mới xếp xong của Tần Thiệu Hải, roẹt một tiếng mở ra quạt vài cái, nghiêm túc nói: “Thật ra tôi chưa từng theo đuổi Diệc Xu, tôi và cậu ấy đơn thuần là hai bên tình đầu ý hợp, hỗ trợ cho nhau, không kìm lòng nổi.”
“Phụt.” Mao Viện Viện vừa nhấp một ngụm trà, trực tiếp cười phun.
Những người khác cũng bị Trần Giang Hà kích động, cười đến ho khan.
Hàn Thu Nhã ngồi bên cạnh Khương Diệc Xu chỉ lặng lẽ kéo vạt áo của cô, nhích lại gần bên tai xì xào bàn tán: “Diệc Xu, dáng vẻ bạn trai cậu nghiêm túc nói bậy, còn thật đẹp trai.”
“Ừ!” Khương Diệc Xu gật đầu đồng ý, trong đầu nghĩ khi anh không đứng đắn thật sự đẹp trai hơn, chỉ là hơi xấu xa, cô nhịn không được.
“Trước đây luôn cảm thấy dáng vẻ cậu ấy có chút đẹp trai hơn, không đúng tí nào, bây giờ nghiêm túc so sánh thì dường như cậu ấy là người mạnh nhất lớp, ánh mắt cậu thật tốt.” Hàn Thu Nhã nói.
“Thiệu Hải cũng không tệ.” Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói một câu.
Nghe nói như vậy, Hàn Thu Nhã khẽ nghiến răng, nói: “Cậu ấy thậm chí một phần mười của Trần Giang Hà đều không thể đạt được, bản lĩnh không lớn, còn rất mê gái, thật là tức chết tớ rồi.”
Con người chính là như vậy, không có so sánh thì không có tổn thương, Hàn Thu Nhã trước đây không vừa mắt Trần Giang Hà theo nhiều cách khác nhau, cảm thấy anh không xứng với Khương Diệc Xu, hiện tại sự nghiệp Trần Giang Hà ngày càng phát triển, năng lực của người này vượt xa các bạn cùng trang lứa, sau khi cô biết được tình huống, không thể không nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa.
Nhân tố quyết định trong mắt Hàn Thu Nhã chính là Trần Giang Hà đặc biệt một lòng với Khương Diệc Xu, so với Tần Thiệu Hải, cao thấp lập tức phân định.
“Đừng tức giận, tối nay mời cậu đi xem phim.” Khương Diệc Xu lấy ra một tấm vé xem phim đưa cho Thu Nhã.
“Ừ?” Hàn Thu Nhã sửng sốt, thấp giọng nói: “Chỉ hai chúng ta xem thôi sao?”
Khương Diệc Xu lắc đầu.
“Được rồi, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi, lần trước đi theo hai cậu ngắm tuyết ở thủ đô, đều đã chịu đựng ghét bỏ.” Hàn Thu Nhã nói.
Khương Diệc Xu thật sâu liếc nhìn cô: “Thu Nhã, cậu đã thay đổi quá nhiều.”
“Phải không?” Hàn Thu Nhã cười cười, ánh mắt nhìn quanh một vòng, lại chuyển hướng Khương Diệc Xu, có chút cảm khái nói: “Thật ra thì sau khi vào đại học, mọi người đều thay đổi.”
Ngoài miệng Hàn Thu Nhã nói không muốn làm kỳ đà cản mũi, cuối cùng vẫn đi theo Khương Diệc Xu và Trần Giang Hà cùng nhau vào rạp phim.
Bộ phim《Bí Mật Không Thể Nói》này, cô đã muốn đi xem từ lâu, lúc đầu còn định cùng đi xem với Tần Thiệu Hải, đáng tiếc mối quan hệ giữa hai người vẫn chưa có hàn gắn, cho nên đã không để ý đến anh ta.
Không ao ước, sau khi vào rạp phim, Tần Thiệu Hải không biết từ đâu xuất hiện, tay trái bỏng ngô, tay phải coca đá, cười lên như một tên ngốc.
“Hừ!” Hàn Thu Nhã nhìn thấy anh ta, hừ lạnh một tiếng rồi sải bước nhanh về phía cửa soát vé.
Tần Thiệu Hải có chút ngạc nhiên.
“Ngớ ra đó làm gì, đuổi theo đi.” Trần Giang Hà thúc giục một câu, người ta không xoay người rời đi đã là cho cơ hội rồi, cậu còn ngu người đứng đó.
“Há há.” Tần Thiệu Hải co chân liền đuổi theo, kết quả chạy quá nhanh, liên tục rên lên ba tiếng bịch bịch bịch, bỏng ngô và coca trong tay đều tiếp xúc thân mật với mặt đất, đôi dép dưới chân cũng đình công, một nửa bàn chân to lộ ra giẫm xuống đất, nửa còn lại giẫm lên mép giày.
------
Dịch: MBMH Translate