“Tên ngốc!” Hàn Thu Nhã trước mặt nghiêng đầu liếc nhìn anh ta, trong miệng không khách sáo mắng một câu, sau đó vội chạy lại, nói một cách hung dữ: “Cậu không thể chững chạc một chút sao?”
“Tôi…” Tần Thiệu Hải không biết nên nói gì chó đúng, lại thêm một nhóm lớn người xếp hàng ở cửa soát vé đang theo dõi hai người, rất xấu hổ.
Hàn Thu Nhã nhích lại gần anh ta, chạm vào vai, nói: “Đợi đã, cởi giày ra trước đã, sau đó tìm chổi quét dọn vệ sinh.”
“Thật là khẩu xà tâm phật.”
Trần Giang Hà đứng cách đó không xa xem cuộc vui, Hàn Thu Nhã nhìn hung dữ, nhưng trên thực tế nội tâm cô rất hiền lành, quay đầu nhìn Khương Diệc Xu hỏi: “Có phải em muốn đi lên giúp đỡ hay không?”
“Không muốn.” Khương Diệc Xu mỉm cười lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy Thiệu Hải vừa rồi chắc là cố tình, chỉ khi Thu Nhã mềm lòng, cậu ấy mới có cơ hội làm hòa.”
Trần Giang Hà nhíu mày, hỏi cô: “Nếu sau này anh phạm sai lần, em có mềm lòng với anh không?”
“Hả?” Khương Diệc Xu chăm chú nhìn về phía Trần Giang Hà, im lặng chốc lát, hỏi: “Anh sẽ không cần em sao?”
“Sẽ không.” Trần Giang Hà vô cùng khẳng định lắc đầu.
“Vậy anh hãy tận lực đừng phạm sai lầm, có được không?” Khương Diệc Xu đưa tay nắm lấy góc áo của anh, nhẹ giọng nói.
“Được.” Trần Giang Hà đông ý, Khương Diệc Xu dùng đến hai từ “Tận lực”, thật ra đã cho cơ hội.
Trong lòng Trần Giang Hà cũng hiểu rõ, đời này của anh khả năng cao sẽ không mắc nhiều sai lầm, cố gắng mắc ít lỗi nhất vẫn có thể làm được.
Phim tối nay chiếu ở phòng 1 lúc 8 giờ, Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ngồi chung ở khu vực giữa của hàng thứ năm.
Hàn Thu Nhã và Tần Thiệu Hải ngồi ở hàng cuối cùng, vốn dĩ họ cũng là ngồi cùng nhau, kết quả Thu Nhã cố tình giữ khoảng cách, ngồi phía bên phải cách Tần Thiệu Hải bảy chỗ.
Tần Thiệu Hải mặc dù có chút ngốc, nhưng lại không đần, với lại anh ta và Trần Giang Hà đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sớm đã luyện được một da mặt dày, sau khi bộ phim bắt đầu, anh ta thừa dịp bóng tối đi về phía Hàn Thu Nhã từng chút một.
Bộ phim《Bí Mật Không Thể Nói》này tương đối văn chương và nghệ thuật, tuyến câu chuyện hơi mông lung, lại rất thích hợp cho các cặp đôi xem.
Trần Giang Hà không có cảm tình sâu sắc với phim tình cảm, so sánh phim thì anh thích bài hát chủ đề cùng tên hơn, đặc biệt là lời bài hát mang tính độc đáo đó: “Đẹp nhất không phải là ngày mưa, mà là từng cùng cậu trú mưa dưới mái hiên.”
Điều này khiến Trần Giang Hà nhớ đến trận mưa lớn mà anh gặp phải vào năm ngoái khi lần đầu tiên anh chạy kinh doanh ở Khu thương mại Zhongda, không chú ý bản thân bị ướt nửa người mà Khương Diệc Xu vẫn cầm ô che cho anh.
“Anh.”
Đang xem, Khương Diệc Xu bỗng nhiên nhẹ nhàng gọi Trần Giang Hà một tiếng.
“Hả?” Trần Giang Hà quay đầu nhìn cô.
Khương Diệc Xu khịt mũi, đôi mắt long lanh nước: “Phim này có vẻ hơi buồn, em không muốn xem, có thể mượn vai anh tựa vào để tôi ngủ một giấc có được không?”
“Được.” Trần Giang Hà giơ tay lên xoa xoa khóe mắt cho cô sau đó ôm lấy vai cô, lại gần để cô dựa thoải mái hơn.
Khi bộ phim kết thúc, Khương Diệc Xu dựa vào vai Trần Giang Hà dường như sắp ngủ.
Trần Giang Hà cúi đầu hôn cô, cô mới mỉm cười ngẩng đầu lên.
“Vai anh đã tê rần.” Trần Giang Hà nói.
“Em giúp cậu bóp.” Khương Diệc Xu ngượng ngùng đưa tay khoác lên vai anh.
“Không cần, chúng ta ra ngoài trước đã.”
Trần Giang Hà thuận thế dắt cô, bước ra khỏi rạp phim.
“Em thật sự không muốn cùng anh về nhà, xem con mèo biết lộn ngược của nhà bên sao?”
Đến bền ngoài, Trần Giang Hà cười hì hì hỏi một câu.
Khương Diệc Xu chớp mắt, nói: “Ở đây cách nhà em tương đối gần, có muốn đến nhà em không?”
Trần Giang Hà nhớ lần cuối cùng gọi điện báo Khương Diệc Xu nhắc nhở ba chuyện bán cổ phiếu, lại suy nghĩ về sư tăng vọt gần đây của thị trường chứng khoán, sau lưng đột nhiên chợt lạnh: “Tối nay không đến, ngày khác lại đến.”
“Ồ.” Khương Diệc Xu ồ một tiếng, có chút không nghĩ ra tại sao Trần Giang Hà sợ đến nhà cô.
“Anh đưa cậu về trước.”
Trần Giang Hà dứt lời, bước về phía trước hai bước rồi ngồi xuống cạnh Khương Diệc Xu: “Lên đi, anh cõng em.”
“Gần đây em hơi mập…” Khương Diệc Xu ngượng ngùng nói.
“Mập chỗ nào?” Trần Giang Hà nghiêng đầu hỏi cô.
“Chỗ này, còn có phía sau.” Khương Diệc Xu thành thật chỉ chỉ ngực, lại đỏ mặt hướng sau lưng khoa tay múa chân một chút.
Trần Giang Hà nghe xong liền phấn khởi: “Vậy càng phải lên, để anh cẩn thận cảm nhận.”
“Ồ!” Khương Diệc Xu nghe lời leo lên lưng anh, hai chân kẹp chặt, hơi lo lắng hỏi: “Có phải rất nặng hay không?”
“Gọi tiếng anh đi.” Trần Giang Hà cười nói.
“Không gọi.” Khương Diệc Xu khóc mà từ chối anh, lại thận trọng hôn lên dái tai anh.
Trần Giang Hà lập tức đứng lên, trở tay ôm lấy Khương Diệc Xu,rồi tạch tạch tạch một đường lao điên cuồng ra ngoài, như thể hai chân được trang bị động cơ nhỏ.
------
Dịch: MBMH Translate