“Cậu tạm thời không cần phải quan tâm đến vấn đề phương diện vốn, tìm cách tuyển dụng thêm nhân tài công nghệ, nắm bắt thời gian để thành lập bộ phận công nghệ của chúng ta.” Trần Giang Hà nói.
“Được!” Lâm Tư Tề gật đầu đồng ý, nhưng lại có chút nghi ngờ hỏi: “Ông chủ, tôi không rõ, chúng ta chỉ đặt hàng qua điện thoại mà thôi, tại sao tuyển dụng nhân viên nghiên cứu và phát triển ứng dụng điện thoại?”
“Đặt hàng qua điện thoại chỉ là tạm thời, chúng ta phải nhìn thị trường group buying take away từ góc độ phát triển, ứng dụng đặt hàng trên điện thoại mới là khuynh hướng lớn, với lại rất nhanh sẽ phổ biến thịnh hành, phải sắp bố cục trước.” Trần Giang Hà giải thích.
“À, mặc dù không hiểu lắm, nhưng nghe có vẻ như rất lợi hại.” Lâm Tư Tề chớp chớp mắt.
“Về sau sẽ còn lợi hại hơn.” Trần Giang Hà lặng lẽ nói
Vừa dứt lời, một chiếc Lexus đỗ ngoài cửa, cửa xe mở ra, Chủ Tịch Đặng Vĩnh Thanh, Phó Chủ Tịch Hồ Hải Quân và Tổng Giám Đốc Tôn Hạo Lâm của công ty 9527 bước xuống xe.
“Họ đến làm gì?” Lâm Tư Tề nhíu mày, cảnh giác đánh giá ba người.
“Đừng lo, đi làm việc đi, để tôi giải quyết.”
Trần Giang Hà bình tĩnh vỗ bàn tay nhỏ của cô thư ký nhỏ, lấy thuốc từ trong túi ra, chủ động đi ra đón tiếp Đặng tổng, Hồ tổng và Tôn tổng.
“Giang Hà, chúc mừng cậu, tự mình làm ông chủ.”
Đặng Vĩnh Thanh đi phía trước, bước lên bắt tay Trần Giang Hà, cười nói: “Đã sớm nhìn ra năng lực của cậu không tầm thường, là một người làm việc lớn, chỉ là không nghĩ đến cậu nóng lòng như vậy, gọi cũng không nói một tiếng, trực tiếp như ra vậy?”
Trần Giang Hà bật cười, nói: “Đặng tổng đặc biệt từ Thâm Quyến đến đây một chuyến, liền tóm tôi hỏi tội rồi sao?”
“Không không không.” Đặng Vĩnh Thanh lắc đầu: “Cậu chỉ dùng thời gian vài ngày, đã khuấy đục hoạt động group buying take away, mặc dù cắn 9527 của chúng tôi một phát rất mạnh, nhưng cũng tát vào mặt Group Buying Nhu Mễ một cái, tôi đến đây để cảm ơn cậu.”
‘Đặng tổng khách sáo rồi.” Trần Giang Hà mỉm cười nói.
“Năng lực nghiệp vụ của quân đoàn Light Chaser Thành Phố rất mạnh, phương pháp tiếp thị của cậu cũng rất thông minh, đổi mới nhận thức của tôi.” Đặng Vĩnh Thanh trước tiên khen Trần Giang Hà một phen, sau đó chuyển chủ đề: “Nhưng cậu còn quá trẻ, lần lượt từ chối Tập Đoàn Xí Nga và Sequoia Capital, dường như rất có khí phách, nhưng thật ra đi một bước nước cờ dổ, chuyến đi này của chúng ta, không có vốn hỗ trợ, cơ bản đi không xa.”
“Ừ, tôi biết.” Trần Giang Hà tỉnh bơ gật đầu.
“Nếu biết, cậu còn ngu ngốc như thế này sao? Tuổi của cậu còn trẻ, đầu óc là tốt, hoàn toàn có thể đưa ra lựa chọn sáng suốt hơn, so với lập nghiệp tự chủ mười phần chết chín này, dẫn dắt đội nhóm kiếm tiền theo cách thực tế chẳng phải là điều tốt sao?” Đặng Vĩnh Thanh hỏi.
“Đặng tổng là đến khuyên tôi quay đầu sao?” Trần Giang Hà nghe được lời nói bóng nói gió của Đặng Vĩnh Thanh.
“Chỉ cần cậu nguyện ý, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh cậu trở lại.”
Đặng Vĩnh Thanh gật đầu rất rộng lượng: “Công ty đã đạt được thỏa thuận với Hàng Châu, có thể nhận được một vòng tài trợ mới ngay sau tháng 10.”
“Tiến độ tài trợ cho Group Buying Nhu Mễ cũng rất nhanh, một khi vốn vào hạng mục của hai nhà chúng tôi, thì những ngày tươi đẹp của cậu cũng sẽ kết thúc.” Đặng Vĩnh Thanh nói.
Trần Giang Hà cười không nói, hiện tại mới tháng 9, thời gian cách tháng 10 còn một tháng, chẳng lẽ tôi sẽ ngồi chờ chết sao?
Không thể quay đầu lại khi đã rút cung, cho dù công ty 9527 đã nhận được tài trợ vào tháng 10, Trần Giang Hà cũng không thể quay đầu, không hề hối hận.
Lúc này, Tôn Hạo Lâm mở miệng: “Giang Hà, tôi đã theo dõi suốt chặng đường của cậu, thành thật mà nói, tôi rất ngưỡng mộ khả năng và phong cách quản lý của cậu. Nhưng có sao nói vậy, làm việc lớn cần lắng đọng, cậu muốn một bước thành công, chỉ sợ là té sẽ rất thảm.”
Tôn Hạo Lâm nói lời này coi như tương đối uyển chuyển, Hồ Hải Quân ở một bên thẳng thắng nhiều hơn: “Theo tôi thấy, tuổi trẻ chưa biết trời cao đất rộng, nếu không vấp ngã vài lần thì sẽ không nhớ lâu, tôi cũng không cần khuyên cậu ta quay đầu, nhà của rộng mở, chó đói, tự nhiên sẽ về nhà.”
"Tư Tề!"
Hồ Hải Quân vừa dứt lời, Trần Giang Hà bỗng nhiên quay đầu gọi cô bí thư nhỏ.
"Dạ, đến đây."
Cô bí thư nhanh chân chạy tới trước mặt Trần Giang Hà, nhanh nhẹn hỏi: "Ông chủ có gì giao phó ạ?"
"Mấy cục xương lớn còn sót lại của món bún sườn trưa nay cậu vẫn chưa vứt phải không? " Trần Giang Hà hỏi.
"Vâng, tớ vẫn chưa vứt, một lát nữa tớ sẽ dọn sạch sẽ."
Lâm Tư Tề có chút ngại ngùng trả lời, bình thường cô làm việc rất chăm chỉ, có duy nhất một việc cô không muốn làm đấy là dọn dẹp đống thức ăn thừa, dính đầy dầu mỡ, thực sự không muốn đụng đến.
"Đừng vội vứt nó đi, lấy ra đưa cho tôi." Trần Giang Hà nói.
"Dạ vâng." Lâm Tư Tề gật đầu, vội vàng lấy hộp cơm ra.
Thấy thế, Đặng Vĩnh Thanh, Tôn Hạo Lâm và Hồ Hải Quân ba người yên lặng liếc nhìn nhau, trong lòng đều đang tự hỏi, Trần Giang Hà muốn làm gì?
Trần Giang Hà nhận lấy hộp cơm từ tay bí thư, cũng không ngại nhiều dầu mỡ, đưa tay lấy ra một cục xương lớn, trực tiếp ném tới trước mặt Hồ Hải Quân.
Một tiếng bộp nghèn nghẹn vang lên, Hồ Hải Quân sững người.
Trần Giang Hà làm ra vẻ khách sáo nâng tay về phía Hồ Hải Quân, không mở miệng nói một lời nào nhưng ánh mắt lại như muốn nói: "Tiếp đãi không chu đáo, mời Hồ Tổng chậm rãi dùng bữa!"
Cả khuôn mặt Hồ Hải Quân đen sì.
------
Dịch: MBMH Translate