Vừa nãy anh ta có câu "Cửa nhà rộng mở, con chó thấy đói, tự nhiên về nhà". Bề ngoài nghe thì có vẻ mỉa mai châm chọc, nhưng thực chất là đang chặn đường lui của Trần Giang Hà. Giống như gửi một thông điệp rõ ràng cho anh, nếu việc kinh doanh của anh thất bại, muốn quay về công ty 9527 thì chỉ có thể làm một con chó.
Vốn tưởng rằng Trần Giang Hà nghe xong chỉ có thể khó chịu trong lòng, trên mặt lại phải giả vờ như chẳng có việc gì mà cười cười nói nói. Không ngờ tới bị vả mặt nhanh đến vậy, tựa một cơn gió, cục xương to bị ném tới trước mặt như đập xuống một sự đe dọa lớn, mạnh đến mức người không tìm được lối đi.
Đặng Vĩnh Thanh và Tôn Hạo Lâm ở một bên nhìn thấy, mí mắt giật giật, nghĩ thầm giới trẻ hiện nay đúng là dũng cảm thật.
Trần Giang Hà như không có việc gì xảy ra, mở điện thoại ra xem giờ, sau đó lấy ra điếu thuốc đưa cho Đặng Vĩnh Thanh và Tôn Hạo Lâm mỗi người một điếu, bản thân cũng châm một điếu, nhàn nhạt nói: "Đặng Tổng, buổi chiều tôi có lớp học chuyên ngành phải đi, nhiều lắm cũng chỉ có thể nói chuyện với anh được thêm mười phút nữa"
Nghe vậy, Đặng Vĩnh Thanh cười cười nói: "10 phút quá ngắn, nói chuyện cũng chẳng ra kết quả gì, cậu cứ đi học đi, hôm nào rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm."
Người tên Đặng Vĩnh Thanh phong thái rất ổn và biết cách kiềm chế, tuy nói hành động vừa rồi của Trần Giang Hà đúng là có hơi quá đáng, nhưng việc này rõ ràng là do câu nói không nghĩ trước sau của Phó chủ tịch Hồ, hai bên anh tới tôi đi, tới cuối thì cũng chả có gì phải so đo.
"Vậy thứ lỗi vì không tiếp đón được ."
Trần Giang Hà phủi tàn thuốc, bình đạm bước ra ngoài, lúc đi ngang qua Hồ Hải Quân, thậm chí ngay cả nhìn cũng lười nhìn anh ta một cái.
Phía sau, cô bí thư nhỏ duỗi đôi chân dài đuổi theo, miệng gọi: "Ông chủ, từ từ đợi tớ, mình cũng đi học."
Đặng Vĩnh Thanh liếc nhìn cô gái xinh đẹp, dáng người tuyệt đẹp lại còn đang theo đuổi Trần Giang Hà không rời, quay sang Tôn Hạo Lâm nửa đùa nửa thật nói: "Lão Tôn, nếu bên cạnh cậu cũng có một cô gái xinh đẹp như vậy ngày cũng gọi cậu là ông chủ, có phải cậu cũng muốn nhảy ra ngoài làm việc một mình không?"
"Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng."
Tôn Hạo Lâm trực tiếp lắc đầu, nói: "Tớ ở cái độ tuổi này rồi, chỉ có tiêu tiền đi spa, mới có thể nghe được mấy em gái xinh đẹp gọi một tiếng ông chủ, còn thời gian còn lại đều bị người ta gọi là chú."
"Ha ha."
Đặng Vĩnh Thanh nở nụ cười, nhưng trong lòng lại có chút thất vọng, so với Trần Giang Hà, Tôn Hạo Lâm quả thật đúng là một tên xảo quyệt, đáng tiếc quá mức khôn khéo, thiếu đi khí phách cùng tinh thần dám nghĩ dám làm của tuổi trẻ, phù hợp với nơi làm việc hỗn tạp, nhưng không phù hợp trên "Chiến trường", khó tránh khỏi ngay khi Trần Giang Hà xuất hiện, phong độ của toàn bộ chi nhánh công ty Việt Đông liền trực tiếp sụp đổ.
"Ông chủ, động tác ném cục xương của cậu tới trước mặt anh ta quả thật rất tuyệt a, Phó chủ tịch Hồ tức giận đến mức mặt đen thành một cục, nửa ngày không rặn ra nổi một câu, nhìn thấy quả thật rất sảng khoái."
Đi trên con đường rợp bóng cây dẫn vào giảng đường, Lâm Tư Tề mày nhếch cao, mặt tươi cười, trông rất vui vẻ.
Trần Giang Hà cười cười: "Họ Hồ kia sớm đã nhìn tôi không vừa mắt, không cần phải nhường nhịn anh ta.”
"Nên như vậy." Lâm Tư Tề rất tán thành mà gật đầu: "Đặng Tổng luôn khách sáo lễ độ với cậu, thế thì anh ta có tư cách gì mà dương dương tự đắc chứ."
"Hơn nữa, trong cuộc trò chuyện giữa các sếp lớn, một cái chức Phó tổng mà cũng có gan xen mồm vào, thật sự đúng là không biết lớn nhỏ, không có chừng mực" Lâm Tư Tề nói.
"Vẫn là bí thư nhỏ của tôi hiểu chuyện." Trần Giang Hà mỉm cười khen ngợi.
Thực tế, Lâm Tư Tề nói vậy cũng có chút đúng, Trần Giang Hà hiện có tài sản hơn trăm triệu, là người từ trong ánh sáng bước ra, là một ông chủ lớn danh xứng với thực, Hồ Hải Quân làm chức Phó tổng ở công ty 9527, chẳng qua chỉ là cao cấp hơn hai chữ công nhân chút thôi, sự chênh lệch về cấp bậc giữa hai người không phải là nhỏ.
Chẳng qua, Trần Giang Hà lúc làm việc khá phách lối, nhưng làm người lại rất kín đáo. Tuy thân là phú ông giàu bạc tỷ lại tuyệt đối không phô trương, không chút dấu vết mà tập trung vào phát triển sự nghiệp, thỉnh thoảng tới giảng đường nghe vài buổi học, thời gian còn lại là dành cho việc yêu đương với cô Từ, Vũ Diệc Xu, và cô bí thư nhỏ, cuộc sống ngày qua ngày vừa phong phú lại thoải mái.
Tiết học quản lý Marketing chiều ngày hôm nay là một khoá học gồm nhiều lớp, tại bậc thang tầng 2 khu Đông gồm 140 sinh viên các lớp 1, 2, và 3 thuộc lớp Quản trị kinh doanh, đông đúc như thể đến ngồi nghe giảng vậy.
------
Dịch: MBMH Translate