Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 348 - Chương 348: Lẳng Lơ Gãy Eo Trần Giang Hà

Chương 348: Lẳng Lơ Gãy Eo Trần Giang Hà Chương 348: Lẳng Lơ Gãy Eo Trần Giang Hà

Đáng tiếc, giáo sư đang giảng bài rõ ràng là một người chỉ nghiên cứu qua các tài liệu chứ thiếu kinh nghiệm thực chiến, ngoại trừ lệ thuộc vào sách vở, giảng một số trường hợp Marketing lỗi thời ra thì toàn bộ tiết học cũng chỉ đọc trên chương trình giảng dạy PPT, khiến cho Trần Giang Hà rất hối hận khi tới lớp.

"Trong khoảng thời gian này, mình đến văn phòng cố vấn trêu chọc cô Từ, hoặc đến trường cấp 2 uống trà sữa cùng Vũ Diệc Xu, không phải ngon hơn à?"

Trần Giang Hà đang cân nhắc, ngay lúc này, Tôn Thiên ngồi phía sau nhè nhẹ vỗ vỗ vai anh, nhỏ giọng hỏi: "Tam ca, có phải anh đang chán không? Để em cho anh xem thứ mới mẻ nâng cao tinh thần nhé."

"Ừ?" Trần Giang Hà quay đầu liếc nhìn Tôn Thiên một cái.

Tôn Thiên lén lút rút ra một cục màu đen từ dưới gầm bàn, nhét nó vào chỗ Trần Giang Hà ngồi: "Bằng ca mới mua một chiếc MP4, thứ bên trong khá thú vị, phù hợp đeo tai nghe để xem trên giảng đường ."

Trần Giang Hà nửa tin nửa ngờ cầm lấy nhìn qua, quả thực nội dung này khá là thích hợp để xem trong lớp,

"Phim tình yêu tốt đẹp, sao lại biến thành phim hoạt hình được?"

Trần Giang Hà đã không thể đạt được điều gì, vốn đi học đã nhàm chán, xem những thứ hăng hái để nâng cao tinh thần cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng đứa bé Hồ Lô này, thật sự có chút làm hỏng tâm trạng.

“Ông chủ, Mộng Khiết cũng có máy MP4, bên trong có mấy bộ phim hay.”

Lâm Tư Tề cầm bút viết một hàng chữ trên sách, lặng lẽ đưa đến trước mặt Trần Giang Hà.

“Cố gắng học tập, ngày ngày hướng về phía trước.” Trần Giang Hà viết mười chữ.

Lâm Tư Tề nở nụ cười, cầm bút viết hồi đáp lại anh một câu thơ: "Cày đồng giữa ban trưa, mồ hôi rơi xuống đất.”

“Cái cày là ai, giữa trưa là ai? Mồ hôi này, là mồ hôi đứng đắn à?”

“Không đứng đắn chút nào.”

“Quả nhiên... Văn nhân, đều là nhà thơ mà.”

Trần Giang Hà cười cười, vốn còn muốn viết mấy câu tao nhã như "Khúc kính thông u xử", nhưng sau đó nghĩ lại, đây là những bài thơ giác ngộ, cần được tôn trọng, vì thế buông dao mổ xuống, lập địa thành Phật, thừa dịp lão lục Tôn Thiên không làm bóng đèn ở phía sau, đưa tay vuốt bàn chân trắng nõn mềm mại của bí thư nhỏ...

Đang tìm kiếm một chút cảm giác bao bọc mềm mại, điện thoại di động trong túi rung vài cái, Trần Giang Hà lấy ra nhìn thoáng qua, là Dương Uyển Oánh gửi tin nhắn: "Trần tổng, hai ngày nữa tôi sẽ rời khỏi Việt Đông, có thời gian ra ngoài ăn bữa cơm không?"

“Bất cứ lúc nào tôi cũng có thời gian, khi nào thì Dương tổng rảnh?”

Trần Giang Hà ngay lập tức trả lời tin nhắn, tuy rằng anh từ chối vòng huy động vốn Thiên Sứ của Hồng Nham, nhưng quan hệ cá nhân giữa anh và Dương Uyển Oánh cũng không tệ lắm.

"Trưa mai, tôi sẽ đi đến trường tài chính Quảng Đông tìm cậu, nếm thử cơm trưa ở căn tin của trường đại học các cậu, được không?"

Trần Giang Hà nở nụ cười, đánh chữ nói: “Dương tổng đây là đang cố ý giúp tôi tiết kiệm tiền sao? Thật ra không cần khách sáo như vậy, với giá trị bây giờ của tôi, hoạt động tiêu dùng trong vòng hai mươi đồng, mắt tôi cũng không chớp một cái.”

Dương Uyển Oánh nhìn thấy câu này, không khỏi che miệng cười, nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Tôi cũng không muốn tiết kiệm tiền cho tỷ phú, chỉ là nghe nói đồ ăn của trường Đại học Tài chính Quảng Đông các cậu rất ngon, rất nhiều sinh viên đều đặc biệt chạy đến nếm thử, cho nên cực kỳ muốn nếm thử, thuận tiện tìm cảm giác thời sinh viên.”

“OJBK, căn tin của Đại Học Tài chính Quảng Đông chúng tôi quả thật rất ngon, hẳn là cô sẽ thích.”

Trần Giang Hà đồng ý rất sảng khoái: "Trước khi đến gọi điện thoại, tôi đến cổng trường đón cô.”

Trong lòng Trần Giang Hà rất rõ ràng, một đại lão như Dương Uyển Oánh, chắc chắn sẽ không tâm huyết dâng trào tìm anh ăn bữa cơm, lại càng không vô duyên vô cớ chọn địa điểm ăn cơm là ở căn tin của Đại Học Tài chính Quảng Đông, cô làm như vậy, khẳng định là đã cân nhắc nhiều phương diện.

“Được.” Dương Uyển Oánh cũng rất sảng khoái, trả lời một câu được, sau đó lại tò mò hỏi: "Từ OJBK ở giữa có JB là có ý gì?"

Trần Giang Hà bất động thanh sắc trả lời một câu: "Ý là quán bar.”

“Ồ.” Dương Uyển Oánh bán tín bán nghi trả lời “ồ".

Vốn tưởng rằng trả lời bằng chữ này, Trần Giang Hà bên kia chắc là sẽ không trả lời tin nhắn nữa, không nghĩ đến anh lại nghiêm trang nhắn lại: “Con gái đừng hở tí là nhắn tin cho con trai chữ này, cô thử tách chữ này ra làm đôi, sẽ mở ra một thế giới mới.”

“Hửm?” Dương Uyển Oánh nhíu mày, vô thức tách chữ ồ ra, nhất thời đỏ mặt, sau đó lập tức nhớ đến lần trước lúc Trần Giang Hà nói đến việc gội đầu, cắt tóc và sấy khô, thật đúng là mở ra thế giới mới.”

“Cậu ta thật rất lẳng lơ.” Dương Uyển Oánh lắc đầu, yên lặng không trả lời tin nhắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0