Thân là quản lý cấp cao của Hồng Nham, đa số mọi người ở trước mặt cô đều rất khách sáo, thậm chí khúm na khúm núm, chỉ có Trần Giang Hà, lần nào cũng lẳng lơ không chịu được, hơn nữa còn lẳng lơ theo kiểu tỉnh bơ, làm người ta muộn màng nhận ra, nhưng thực tế lại tránh được vòng eo thon nhỏ của Dương Uyển Oánh, rồi lại làm cho cô cảm thấy người này rất thú vị, thích hợp làm bạn bè.
Trần Giang Hà không rảnh quản cô có trả lời tin nhắn hay không, bởi vì cô Từ cũng gửi tin nhắn đến: "Bạn học Trần Giang Hà, tôi nấu canh, còn làm chút rượu gạo trứng ngọt, buổi tối cậu có muốn đến uống không?"
“Tôi không ăn canh, cũng không uống rượu, muốn ăn thịt.” Trần Giang Hà trả lời.
Từ Chỉ Tích rất nhanh trả lời lại: "Có thể, vậy cậu ăn thịt, tôi uống rượu gạo.”
“Được, cô chín em sáu, tuyệt phối.”
Trần Giang Hà lẳng lơ đáp lại một câu.
Từ Chỉ Tích:????
Trần Giang Hà cười hì hì không đáp lại.
Sau khi tan học, Trần Giang Hà trả MP4 lại cho Bằng Tử, trực tiếp đi tìm cô Từ.
“Cộc cộc cộc.”
Trần Giang Hà gõ cửa, Từ Chỉ Tích rất nhanh đi ra từ phòng bếp mở cửa cho anh.
Một tiếng cạch nhỏ vang lên, lúc Trần Giang Hà vào cửa đồng thời giơ tay ôm lấy cô Từ, trực tiếp ôm đến sô pha.
Từ Chỉ Tích bất ngờ không kịp đề phòng, hai má phiếm hồng, nhỏ giọng nói: "Chờ một chút, không nên xằng bậy, trong phòng có người.”
“Hả?” Trần Giang Hà trừng mắt.
Từ Chỉ Tích vừa nhìn đã biết anh nghĩ sai, giơ tay đấm anh, thấp giọng giải thích: "Bạn thân của tôi, giáo viên Đào.”
Lúc này, Đào Hân Nhiên nghe được động tĩnh bên ngoài mở cửa phòng ngủ ra, cửa mở mang theo khí lạnh của điều hòa, cô thò đầu ra xem xét phòng khách một chút, bĩu môi nói: "Chậc chậc, hai người cũng ngọt ngào quá đi, vừa thấy mặt là lập tức ôm ấp, thì thầm, khiến cho tôi đang ở trong phòng ngủ đều ở không nổi nữa, tôi có nên đi ra ngoài tránh một chút?"
Từ Chỉ Tích nghe được lời này, hai má đỏ bừng, cắn cắn môi sắng giọng: "Khốn kiếp, mau thả tôi xuống.”
Trần Giang Hà rất nghe lời đặt cô Từ lên trên sô pha, sau đó nghiêm trang hỏi Đào Hân Nhiên: "Cô Đào, gặp phải tình huống như vậy, thân là tiến sĩ học luật, chắc là cô phải thực hiện các biện pháp khẩn cấp tránh nguy hiểm nhỉ?"
“Ha ha.” Đào Hân Nhiên cười ha ha, nói: “Ý thức pháp luật của bạn học Trần rất mạnh, nhưng cậu nhầm đối tượng rồi, cô Từ mới là người cần thực hiện các biện pháp khẩn cấp tránh nguy hiểm.”
“Trình độ thật cao!”
Trần Giang Hà giơ tay khen Đào Hân Nhiên, cúi đầu nhìn về phía cô Từ đang ngồi trên ghế sofa cầm gối ôm che mặt, vừa cười vừa nói: "Cô Từ, cô thật sự đang thực hiện biện pháp khẩn cấp tránh nguy hiểm sao?"
Thân thể Từ Chỉ Tích run lên, quay đầu trừng mắt nhìn Trần Giang Hà, nhìn như có hơi tức giận, hai má hồng nhuận như hoa đào lại tràn đầy thẹn thùng.
Nếu Đào Hân Nhiên không có mặt, Trần Giang Hà còn muốn rút tờ giấy đặt trên bàn trà trước mặt cô, nhìn dáng vẻ càng thẹn thùng của cô.
Đào Hân Nhiên nhìn đôi mắt lẳng lơ của Trần Giang Hà, đưa tay che trán, nói: "Tôi bỗng nhiên có hơi choáng váng, về phòng nằm một lát, hai người tiếp tục, không cần coi tôi là người.”
“Chờ một chút.”
Trần Giang Hà lên tiếng gọi cô Đào lại.
Đào Hân Nhiên nháy mắt mấy cái, nghĩ thầm tên khốn… lớp trưởng Trần này sẽ không biến thái như vậy chứ, show ân ái còn muốn mình đứng đó chứng kiến tận mắt?
Trần Giang Hà quay về phía cô Đào nhếch miệng cười, nói: "Bên ngoài quá nóng, không còn cách nào tiếp tục, phiền cô Đào đi ra ngoài một chút, nhường phòng điều hòa ra.”
Đào Hân Nhiên ngẩn người, nghĩ thầm khó trách lúc Chỉ Tích nhắc đến hắn, luôn treo hai chữ tên khốn bên miệng, còn thường xuyên cảm khái "Sao tôi lại có học sinh vô sỉ như vậy", hắn thật sự không phụ biệt danh "tên khốn" này chút nào.
Lúc này, Từ Chỉ Tích ngồi dậy từ trên sô pha, ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Được rồi, cậu không được càn quấy, đi vào bên trong rửa tay, thuận tiện bưng thức ăn và canh ra chuẩn bị ăn cơm tối, ăn xong thì sẽ bàn với cậu chút chính sự.”
“Bạn học Trần, Group Buying Take Away “Light Chaser” của cậu hẳn là vẫn chưa thành lập bộ phận pháp lý nhỉ?”
Trong lúc ăn cơm tối, Đào Hân Nhiên chủ động hỏi về phương diện pháp lý của Light Chaser.
“Ừm.” Trần Giang Hà gật gật đầu, rất bình tĩnh nói: "Em dự định sang bộ phận pháp vụ của tập đoàn Xí Nga đào người, cô Đào có con đường nào hay là có người quen nào giới thiệu cho em không?"
Đào Hân Nhiên nghe vậy ánh mắt chợt lóe, cười nói: "Tầm mắt của bạn học Trần cao đấy, người trong phòng pháp lý của tập đoàn Xí Nga đều là người trâu bò.”
Trần Giang Hà cũng cười nói: "Nếu muốn mở bộ phận pháp lý, đương nhiên phải mời mấy vị đại thần chống đỡ.”
“Cũng đúng.”
Đào Hân Nhiên gật đầu tán thành, bưng rượu trứng hoa ngọt Từ Chỉ Tích mang từ quê nhà lên nhấp một ngụm nhỏ, mỹ mãn nheo mắt lại, cười yếu ớt nói: "Ánh mắt bạn học Trần cao như vậy, hẳn là chướng mắt mấy đứa nhóc khoa Luật trường Trung Đại của chúng tôi, chén rượu ngọt từ quê nhà này của cô Từ tôi lại không thể uống không..."
------
Dịch: MBMH Translate