Bảy giờ rưỡi chính là thời điểm náo nhiệt nhất của trường Đại học Tài chính Quảng Đông.
Trời còn chưa tối hẳn, đèn đường hai bên đường đã sáng lên, tháng chín ở Quảng Đông vẫn rất nóng, các sinh viên ăn mặc đều rất mát mẻ.
So với combo áo ngắn tay, quần cộc, giày xăng đan đơn điệu của các nam sinh, cách ăn mặc của các nữ sinh không chỉ theo trào lưu thời thượng, muôn màu muôn vẻ, còn đặc biệt có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Một số học tỷ thích mặc đồng phục hàng ngày của hoa khôi trường Lam Phỉ Lâm trong phim “Bầu trời mười tám tuổi”, tràn đầy cảm giác thanh thuần trong sáng.
Người đi theo con đường gợi cảm thì bỏ công sức vào váy ngắn, có thể mặc ngắn bao nhiêu thì mặc ngắn bấy nhiêu, không chút keo kiệt lộ ra đôi chân dài, một số học tỷ trí thức vừa trưởng thành vừa có tiền thì mặc váy hai dây cổ chữ V, vai thơm lưng đẹp ngực lớn chân dài, tất cả đều nhìn không sót một cái gì.
Đương nhiên, những thứ này ở trong mắt Trần Giang Hà đều là mây bay, xuyên qua sân trường nhìn nhóm nhân viên đưa cơm của Light Chasers ngược lại càng hấp dẫn ánh mắt của anh hơn.
“Nhìn sự nghiệp của chính mình ngày càng lớn mạnh lên, rất có cảm giác thành tựu nhỉ?” Từ Chỉ Tích nhìn nhìn Trần Giang hà, cười nhạt hỏi.
“Mới vừa bắt đầu mà thôi.” Trần Giang Hà giơ ngón tay chỉ về phương xa, nói với cô Từ: "Dã tâm của em không lớn, chỉ muốn bắt lấy thị trường giao hàng nhanh cả nước, sau đó nói với cô một câu."
“Nói cái gì?” Từ Chỉ Tích tò mò hỏi.
Trần Giang Hà hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Ái phi mời xem, đây chính là giang sơn trẫm đánh hạ cho nàng.”
Từ Chỉ Tích phì cười, sau đó vung nắm đấm đấm anh: "Ai là ái phi của cậu, không biết xấu hổ.”
“Giang sơn và mỹ nhân đều có, ai còn muốn mặt mũi chứ.” Trần Giang Hà cười nói.
“Hừ.” Từ Chỉ Tích hừ nhẹ một tiếng: “Cậu đứng đắn một chút.”
Trần Giang Hà bĩu môi nói: "Cô Từ, nói chuyện phải dùng lương tâm, rõ ràng em cực kỳ đứng đắn, là cô không đứng đắn đấm lên ngực em trước..."
Hai má Từ Chỉ Tích đỏ lên, thu tay lại, lặng lẽ đi về phía trước vài bước kéo giãn khoảng cách, liếc mắt nhìn bốn phía, nhìn xem có ai vây xem hay không.
“Cô Từ!”
Lúc này, một giọng nói quen thuộc từ cách đó không xa truyền đến, Trần Giang Hà và Từ Chỉ Tích gần như đồng thời nhíu mày.
“Cô Từ, đã lâu không gặp.”
Một nam thanh niên hơn ba mươi tuổi sải bước đi đến trước mặt Từ Chỉ Tích, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi cô.
Chính là Bạch Khải Đông đã biến mất một thời gian rất lâu.
Từ sau kỳ thi cuối kỳ năm ngoái, Trần Giang Hà chưa từng gặp thầy Bạch.
Vốn tưởng rằng gã ta sau khi bị đánh một trận, uống và ngâm trong nước tiểu xong thì không còn mặt mũi làm giáo viên nữa, từ nay về sau rời khỏi giang hồ, không nghĩ đến cách hơn nửa năm gã ta đã hoa lệ biến thân, thay hình đổi dạng, mang theo khí chất tinh anh thành thị xuất hiện ở trước mặt Trần Giang Hà và cô Từ, "Lục Thủy Quỷ(*)" trên cổ tay đặc biệt nổi bật.
(*)Một loại đồng hồ nam(màu xanh) của ROLEX, giá tầm trên dưới 300 triệu(bây giờ).
“Đã lâu không gặp.”
Sắc mặt Từ Chỉ Tích bình thản đáp lại một câu, tuy không biết rõ Bạch Khải Đông hơn nửa năm nay đi làm gì, nhưng sau khi người này làm thủ tục đình chỉ công việc rồi nghỉ phép không lương rời khỏi trường học, thì lập tức trực tiếp buông thả, thường xuyên bày tỏ tình yêu với cô trên QQ, còn nói rất nhiều những chuyện gì đó, hoạt động hàng ngày có liên quan đến cô, khiến cô phiền không chịu nổi, trực tiếp xóa bạn tốt.
Bạch Khải Đông lấy từ trong ngực ra một tấm danh thiếp màu vàng sậm, trịnh trọng đưa cho cô Từ: "Tôi và mấy người bạn hợp tác mở một công ty tài chính, chủ yếu làm quản lý tài chính đầu tư và cho vay nhỏ trên mạng, bây giờ phát triển cũng khá tốt.”
“Vậy chúc mừng anh.” Từ Chỉ Tích bình thản khách sáo một câu, không nhận danh thiếp của Bạch Khải Đông, quay đầu mỉm cười nói với Trần Giang Hà:" Ra sân thể dục chạy vài vòng cùng tôi.”
“Được.” Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, nhưng trước tiên tiếp nhận tấm danh thiếp trong tay Bạch Khải Đông: “Em cảm thấy rất hứng thú với việc cho vay quy mô nhỏ này, lát nữa chúng ta trao đổi.”
Con ngươi Bạch Khải Đông hơi co lại, Từ Chỉ Tích ở trước mặt gã lúc nào cũng biểu hiện ra vẻ mặt lạnh nhạt cách người ngoài ngàn dặm, thế mà lại cười thản nhiên với Trần Giang Hà, vừa so sánh đã cảm thấy tương phản mãnh liệt, làm gã khó có thể tiếp thu.
Nhưng Bạch Khải Đông cũng không thể hiện ra nội tâm khó chịu của mình, ngược lại làm như không có việc gì cười cười, nói với Trần Giang Hà: "Nếu có hứng thú, có thể thêm QQ của tôi, lát nữa tôi sẽ chỉ đạo cậu một chút, theo việc internet nhanh chóng phổ biến, việc cho vay quy mô nhỏ trên mạng sẽ nghênh đón cơ hội phát triển rất lớn.”
"Ừ ừ, chính là P2P mà trước đây thầy đã nói, em vẫn luôn nhớ kỹ, hạng mục tốt như vậy, nếu thầy Bạch có thể dẫn em đi, em cảm ơn thầy tám đời... Ặc, nói sai rồi, em tám đời đều cảm ơn thầy."
------
Dịch: MBMH Translate