Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 354 - Chương 354: Tam Ca, Anh Thật Lẳng Lơ Nha

Chương 354: Tam Ca, Anh Thật Lẳng Lơ Nha Chương 354: Tam Ca, Anh Thật Lẳng Lơ Nha

Lúc này, đột nhiên có người hô lên: "Dì ơi, con không muốn nhẫn nại, con muốn uống... sữa cơ!"

Giọng nói vừa phát ra, cả tòa ký túc xá nam sinh cười ha ha như nổ tung.

"Trần Giang Hà phòng 414, tôi biết là cậu, cậu xuống đây, dì đây pha sữa bột cho cậu uống!"

Dì quản lý ký túc xá lớn tiếng đáp lại một câu.

Trong khoảnh khắc, trên tầng dưới tầng đều cười lăn lộn, có người huýt sáo, còn có người hô to Trần Giang Hà trâu bò.

Ngay cả toà nhà ký túc xá nữ sinh đối diện cũng truyền đến âm thanh: "Bí thư Trần, ký túc xá của chúng tôi có nhập khẩu sữa bột, cậu có muốn đến pha không!"

"Tôi thích sữa nội địa, uống không quen sữa nhập khẩu đâu, cảm ơn các bạn!" Trần Giang Hà lẳng lơ không chịu nổi.

Dịch Thải Vi đứng ở trước mặt anh vốn định chuẩn bị tạm biệt, lại bị hai câu nói lẳng lơ này của anh làm cho cười khom lưng, nghĩ thầm học trưởng Trần làm phó bí thư Viện Uỷ của Trường đại học Tài chính Quảng Đông, lại dùng phương thức này hòa mình với mọi người?

“Bí thư Trần, đến hát đi!”

Lại có nữ sinh cười la lên: "Tôi đã gặp ai ở ngã rẽ tình yêu, hát!"

“Tôi không xứng!” Trần Giang Hà dùng hai tay làm loa, cao giọng đáp lại.

Lúc này, ký túc xá nữ đối diện trực tiếp truyền ra một trận tiếng gà gáy ha ha ha.

“Không được rồi, tôi không được rồi, học trưởng Trần, tôi phải về trường, tạm biệt nha.”

Dịch Thái Vi cười đến độ nước mắt đều chảy ra, thắt lưng cũng không thẳng nổi, suýt nữa đặt mông ngồi dưới đất, che môi miễn cưỡng đứng lên, nhanh chân bỏ chạy, sợ ở đây lâu sẽ cười đau hông, đêm nay sẽ không về được mất.

"Buồn cười đến vậy sao?"

Trần Giang Hà lắc đầu, nhìn ký túc xá nữ đối diện, chính mình cũng nở nụ cười: "Một đám cô nhóc chưa ra đời, cũng khá cmn đáng yêu.”

Đang muốn cất bước trở về ký túc xá, mới vừa chạy đi không bao xa thì Dịch Thái Vi lại trở lại, nói với Trần Giang Hà: "Học trưởng Trần, tám giờ tối ngày 15 tháng 9 trường học chúng tôi mở dạ hội đón người mới, tôi sẽ lên bục biểu diễn, nếu anh có thời gian rảnh, có thể đi xem một chút."

“Thật ngại quá, tối hôm đó tôi phải đi cùng bạn gái, chắc không rảnh, chúc cô biểu diễn thuận lợi.” Trần Giang Hà từ chối thẳng thừng.

“Ồ, quấy rầy rồi.” Dịch Thái Vi đáp lại một câu, lại xoay người chạy giống như vừa nãy.

Trần Giang Hà châm điếu thuốc, hút được một nửa, bốn phía lại sáng lên, vì thế sải bước đi vào ký túc xá.

“Tam ca, anh thật lẳng lơ nha.”

Tôn Thiên mới vừa lộ diện trước cửa ký túc xá 414, lập tức cợt nhả nói với Trần Giang Hà một câu danh ngôn của Hiền ca.

“Đàn ông có thể không đẹp trai, có thể không có tiền, nhưng nhất định phải lẳng lơ, học đi.”

Trần Giang Hà dùng một câu danh ngôn khác đáp lại, cởi quần áo đi vào phòng tắm tắm, sau khi đi ra nhìn quanh một vòng, tất cả mọi người đều ở đây, chỉ có giường của Pháo Vương Bằng trống rỗng.

“Bằng Tử đâu, lại đi “hẹn hò” rồi?” Trần Giang Hà thuận miệng hỏi.

Nghe vậy, Trương Khải ngủ ở giường đối diện Vương Viễn Bằng trở mình, có chút hâm mộ nói một câu: "Lại chẳng thế, quyến rũ hai sinh viên năm nhất, tối hôm qua một người, đêm nay một người, cất cánh tại chỗ.”

“Đệt, thật lợi hại, Pháo Vương đã không đủ để hình dung cậu ta, ta nguyện xưng là Thận Vương.”

Trần Giang Hà có chút bội phục Vương Viễn Bằng.

“Hai nữ sinh kia tôi đều đã gặp qua, ngoại hình rất xấu, cũng chỉ có Vương Viễn Bằng xuống tay được.”

Lưu Đống Lương tiếp câu tra hỏi, cười hì hì ghé sát vào Trần Giang Hà, nhỏ giọng nói thầm bên tai anh: "Em gái chờ cậu dưới tòa nhà ký túc xá ngoại hình rất xinh đẹp, trong số tân sinh viên năm nhất năm nay tôi chưa gặp ai xinh đẹp như vậy, chắc là trường khác nhỉ?"

Trần Giang Hà nhìn Lưu Đống Lương: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì, chẳng lẽ muốn tán tỉnh người ta?”

"Tán tỉnh cái cc, lúc cô gái kia hỏi thăm cậu, tôi chỉ nghe giọng nói mềm mại kia thôi, thế mà phát hiện chân mình đã hơi mềm nhũn, cảm giác “thận trống rỗng” kéo đến không thể giải thích được, bà nó chứ, hôm nay coi như hiểu rõ, những cô gái quá xinh đẹp, người phàm như chúng ta chỉ có thể nhìn từ xa." Lưu Đống Lương nói.

Nghe vậy, Trần Giang Hà đưa tay nhéo chiếc eo không có thật của lão Lưu, nở nụ cười không phúc hậu.

Lúc này, Tôn Thiên chọc cười hỏi một câu: "Tam ca, năm nay trường học của chúng ta khi nào thì mở dạ hội chào đón tân sinh viên nhỉ?"

Trần Giang Hà không trả lời, nhưng Lý Tuấn người mà mỗi ngày đều dẫn đội chạy đi làm việc tiện thể phơi nắng vài vòng cười nói: "Tiệc chào mừng tân sinh viên của trường chúng ta không có gì để xem, trên diễn đàn đều nói năm sau kém hơn năm trước, nếu muốn xem tiệc thì phải đi đến trường m nhạc Tinh Hải, chất lượng khỏi phải bàn.”

“Khoảng thời gian trước tôi dẫn đội đi làm việc ở đó, thật sự là mở rộng tầm mắt.” Lý Tuấn lại bổ sung một câu:" Em gái xinh đẹp nhiều lắm!”

Lý Tuấn vừa dứt lời, người thành thật trong ký túc xá Trương Khải lăn long lóc từ trên giường đứng lên, vỗ ván giường nói: "Đừng nói gì nữa, hỏi thăm thời gian cụ thể, tập thể chúng ta cmn xuất phát.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0