Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 355 - Chương 355: Núi Cao Đường Xa, Thời Gian Còn Dài

Chương 355: Núi Cao Đường Xa, Thời Gian Còn Dài Chương 355: Núi Cao Đường Xa, Thời Gian Còn Dài

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt.

“Khải ca, anh thay đổi rồi.” Trần Giang Hà vừa cười vừa nói.

“Khải ca, anh thông suốt rồi.” Tôn Thiên cười he he.

“Khải Tử, cậu giống như quạ già ngồi máy bay, thật ngầu.”

Lưu Đống Lương giơ tay khen ngợi Trương Khải.

Mọi người ăn nhịp với nhau, hăng hái bừng bừng quyết định đi đến trường m nhạc Tinh Hải tham dự dạ hội chào mừng tân sinh viên.

Chỉ có mình Trần Giang Hà là tinh thần hăng hái không cao, đi sang những trường học khác ngắm người đẹp không có ý nghĩa gì, bây giờ anh chỉ muốn một lòng một dạ kinh doanh làm sự nghiệp lớn mạnh hơn, điên cuồng kiếm tiền!

“Giám đốc Trần, tôi đến cửa chính của Đại học Tài chính Quảng Đông các anh rồi.”

Khoảng mười một giờ sáng, Dương Uyển Oánh gọi điện cho Trần Giang Hà, nói với anh rằng đã đến cổng trường.

“Bên này!”

Trần Giang Hà chờ đã lâu thò đầu ra từ phòng bảo vệ chỗ cổng trường, nhiệt tình vẫy tay với Dương Uyển Oánh.

Dương Uyển Oánh cất bước đi tới, mỉm cười đánh giá hai mắt Trần Giang Hà, nói: “Mấy tháng không gặp, hình như anh phơi nắng đen rồi.”

“Không có cách nào, nữ thần ánh dương quá nóng bỏng, hơi một tí là lại hôn mặt tôi.” Trần Giang Hà nhún vai nói.

“Nữ thần ánh dương?” Ánh mắt Dương Uyển Oánh vụt sáng.

Trần Giang Hà giơ tay chỉ mặt trời trên đỉnh đầu, nói: “Nam sinh chúng tôi mới gọi là nữ thần ánh dương, nữ sinh các cô chắc là sẽ gọi mặt trời công công.”

Dương Uyển Oánh che miệng cười, cầm ô che nắng trong tay đưa cho anh. “Phiền giám đốc Trần che ô cho tôi, tôi không muốn bị mặt trời công công hôn mặt.”

Trần Giang Hà lịch sự nhận ô, mở ra che lên đầu Dương Uyển Oánh, mỉm cười nói: “Tới bây giờ tôi còn chưa từng che ô cho con gái, cô là người đầu tiên đấy.”

“Tôi không tin.” Dương Uyển Oánh lắc đầu, còn nói. “Nếu như anh nói thật, tôi thật sự vinh hạnh.”

“Tin hay không tùy cô, dù sao lần đầu tiên của tôi đã cho đi rồi, tôi là người lớn, sẽ không bắt cô chịu trách nhiệm đâu.” Trần Giang Hà lạnh lùng nói.

Hai má Dương Uyển Oánh đỏ ửng, cười giục: “Mau đi thôi, tôi đói rồi.”

“Được, đi thôi.”

Trần Giang Hà nghiêng ô hoàn toàn sang chỗ cô, bản thân lại giống như không có gì thản nhiên dưới ánh mặt trời.

“Người đẹp ở trường các anh thật nhiều.”

Trên đường, Dương Uyển Oánh cười nói.

“Cũng bình thường, so ra vẫn kém phòng kinh doanh của công ty bất động sản.” Trần Giang Hà cười nói.

Nghe vậy, Dương Uyển Oánh thản nhiên nói: “Người đẹp là tài nguyên khan hiếm của xã hội, sẽ tự động phân phối đến ngành sản xuất kiếm tiền nhanh nhất.”

“Rất có lý.”

Trần Giang Hà đồng ý gật đầu, người đẹp mười năm trước ở tiệm tóc, người đẹp bây giờ bán nhà lầu, người đẹp mười năm sau kinh doanh nhỏ.

Đến nay Trần Giang Hà vẫn còn nhớ rõ, weixin kiếp trước luôn có người đẹp chủ động kết bạn, vừa nói chuyện thì đều có thể chuyển đến phương hướng giống nhau: anh trai ơi, mua ít lá trà trong vườn trà của ông nội em đi ~

Khi đến cửa canteen phía nam, sau lưng Trần Giang Hà đã bị mồ hôi thấm ướt, cũng may điều hòa canteen mở khá lớn, vừa vào cửa đã cảm nhận được cảm giác mát mẻ, đẩy cửa đi vào thì mát mẻ dễ chịu, như là hai thế giới so với ánh nắng chói chang bên ngoài.

“Thoạt nhìn rất ngon.”

Dương Uyển Oánh đi một vòng trước tủ kính, ánh mắt sáng bừng, tuy rằng che dấu rất tốt nhưng vẫn bại lộ tính ham ăn.

Trần Giang Hà cầm hai khay cơm, lấy phiếu cơm xếp hàng, sau đó gọi hơn mười món như ăn buffet, gọi thêm hai bát cơm rồi đưa Dương Uyển Oánh tìm một chỗ ít người ngồi xuống.

Sau khi ngồi, Dương Uyển Oánh đưa mắt nhìn quanh một vòng, mỉm cười nói: “Bỗng nhiên phát hiện, cô gái bộ dạng không xinh đẹp giống như tôi ngồi ăn cơm cùng một người đẹp trai trong canteen đại học, áp lực thật lớn.”

Trần Giang Hà cười nói: “Lần đầu tiên cô tới canteen ăn cơm không quen mà thôi, sau này có thời gian thì đến thêm mấy lần sẽ quen.”

“Thế sao?” Dương Uyển Oánh cầm đũa gắp một miếng vịt kho tàu lên thử. “Vị rất ngon, ngon hơn món ăn bên ngoài.”

“Đây chỉ là phần nổi của tảng băng thôi, chúng tôi còn có canteen phía bắc, đến tối đưa cô đi thử một chút đồ ăn ngon đặc sắc bên kia.” Trần Giang Hà nói.

Con ngươi Dương Uyển Oánh sáng ngời rồi lại lắc đầu nói: “Thôi đi thôi đi, tôi ăn tối với các CEO của công ty niêm yết cũng chưa có áp lực lớn như bây giờ, rất nhiều người đẹp đang kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm, xem ra anh rất được chào đón ở trường nhỉ.”

“Bọn họ nhìn cô chằm chằm là vì cô có khí chất xuất chúng.” Trần Giang Hà nói với vẻ thành thực.

Dương Uyển Oánh mỉm cười: “Đàn ông nhìn phụ nữ không phải là đều nhìn mặt trước rồi lại nhìn dáng người hay sao?”

Trần Giang Hà nhún vai: “Đó là những kẻ có cái nhìn nông cạn, người đẹp cốt không phải ở da, gương mặt rồi sẽ già, khí chất lại sống cùng với con người.”

“Anh thật là biết khen ngợi người khác.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0