"Hừ, dì cảm thấy trong lòng cậu có quỷ." Trịnh Gia Hân khịt mũi, chớp mắt suy nghĩ một chút, trong lòng đã nắm chắc rõ, hiện tại trước tiên ẩn nhẫn không nói, trên đường về nhà lặng lẽ mua trái sầu riêng, để Khương Diệc Xu phạt hắn quỳ cả buổi tối..
Sau khi dạ hội kết thúc, các anh em ở ký túc xá 414 chưa hết thòm thèm, không muốn rời đi, Trần Giang Hà nhưng là đã bị Trịnh Gia Hân lôi kéo vội vã rời đi.
"Trần học trưởng!"
Hai người mới vừa đi ra phòng hòa nhạc không bao xa, phía sau truyền đến một tiếng gọi, chợt có người chạy bộ đuổi theo, đã đi đến trước mặt Trần Giang Hà, nghiêm túc nhìn hắn, mỉm cười nói: "Thật đúng là anh, trước đó tôi còn cho là mình nhìn lầm rồi."
Trần Giang Hà mỉm cười, vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Cô hát rất hay, dạ hội hôm nay cũng rất đặc sắc, vui tai vui mắt."
Dịch Thải Vi nhẹ nhàng gật đầu, lại cười nói: "Cám ơn anh khích lệ."
Chợt, cô đưa ánh mắt nhìn về phía Trịnh Gia Hân ở bên cạnh Trần Giang Hà, nhớ tới trước đó Trần Giang Hà đã nói buổi tối phải bồi bạn gái, không nhịn được nói: "Bạn gái của học trưởng thật là xinh đẹp."
"Tôi là dì nhỏ của hắn." Trịnh Gia Hân chủ động cho thấy thân phận.
"Dì nhỏ?" Dịch Thải Vi sửng sốt.
"Ừm." Trịnh Gia Hân gật đầu một cái, sau đó nói với Trần Giang Hà: "Hai người nói chuyện đi, tôi đợi cậu ở cửa trường học."
Cô nói những lời này xong rồi rời đi.
Dịch Thải Vi cùng Trần Giang Hà hai mặt nhìn nhau, trong lòng lo sợ bất an, không biết nên nói cái gì cho phải.
"Cô là người ở đâu?"
Trần Giang Hà chủ động tìm đề tài hóa giải lúng túng.
"Tôi là người Thiệu Hưng, đến từ thị trấn Thượng Ngu Ung Hòa, thành phố Thiệu Hưng." Dịch Thải Vi mỉm cười đáp, lại lễ phép hỏi: "Trần học trưởng anh ở đâu? "
"Tôi ở Quan Thành." Trần Giang Hà thuận miệng đáp lại, nhân tiện nói: "Rượu vàng Thiệu Hưng ở chỗ cô rất nổi tiếng."
"Đúng, rượu vàng là đặc sản ở chỗ chúng tôi, lần sau có cơ hội sẽ mang cho học trưởng một ít để thưởng thức." Dịch Thải Vi gật đầu nói, rất là tò mò hỏi một câu: "Học trưởng, mỹ nữ vừa rồi thật sự là dì nhỏ của anh sao?"
"Ừm." Trần Giang Hà ân một tiếng, nói: "Con gái không nên tò mò như vậy, rất dễ bị lừa gạt."
"Được, học trưởng nói rất có đạo lý, em về sau không hỏi nữa." Dịch Thải Vi xấu hổ mỉm cười, lộ ra hàm răng nhỏ đáng yêu.
Trần Giang Hà cũng không nhiều lời, lặng lẽ nói sang chuyện khác: "Em hát hay lắm, em có bài hát nào của mình chưa?"
"Lúc em học ở trường cấp 3 đã thử sáng tác, trình độ có hạn, cảm giác không được tốt lắm." Dịch Thải Vi thẹn thùng đáp, liếc mắt nhìn Trần Giang Hà: "Ở phương diện âm nhạc học trưởng cũng có nghiên cứu sao?"
"Không thể nói là nghiên cứu, chỉ là hiểu sơ một chút." Trần Giang Hà rất khiêm tốn, lấy điện thoại di động ra nói: "Thêm QQ đi, khi nào có thời gian chúng ta có thể nói chuyện về việc sáng tác."
"Ừ!" Dịch Thải Vi gật đầu liên tục, lập tức đưa số tài khoản QQ cho hắn.
"Được rồi, không còn chuyện gì khác, tôi đi trước ha." Sau khi Trần Giang Hà gửi yêu cầu kết bạn thành công, liền trực tiếp cáo từ.
Đi tới cửa trường học, Trần Giang Hà nhìn quanh một vòng, Trịnh Gia Hân đứng ở cách đó không xa, tay cầm một trái sầu riêng lớn chờ đợi đã lâu.
"Dì nhỏ, dì không phải là ghét mùi sầu riêng sao?"
Trần Giang Hà đi tới trước mặt dì nhỏ, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi một câu.
"Dì mua sầu riêng cũng không phải lấy ra ăn." Trịnh Gia Hân nói.
"Không lấy ra ăn vậy thì lấy làm gì?" Trần Giang Hà nháy mắt mấy cái, nói: "Thứ này mùi khó ngửi, giá cả mắc như vậy, đừng lãng phí."
"Cháu muốn ăn đúng không?" Trịnh Gia Hân giơ tay đem sầu riêng đưa cho Trần Giang Hà, cười híp mắt nói: "Đi thôi, theo dì về nhà."
Trần Giang Hà cảm giác nụ cười của dì nhỏ có chút nguy hiểm, nhưng vẫn là đánh bạo đi cùng cô trở về.
"Diệc Xu, cậu có ở đó không?"
Trịnh Gia Hân sau khi mở cửa, hướng về phía phòng gọi một tiếng.
"Đây, đây."
Khương Diệc Xu liên tục đáp lại, mang dép cộc cộc cộc mở cửa phòng đi ra, nhìn thấy Trịnh Gia Hân với Trần Giang Hà cùng vào cửa, ngay lập tức khóe miệng cong cong lộ ra vẻ mừng rỡ.
"Đưa sầu riêng cho dì." Trịnh Gia Hân buồn bực quay đầu nói với Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà giơ tay đem sầu riêng đưa cho cô.
Trịnh Gia Hân nhận lấy, cúi người đem nó để xuống đất, ngẩng đầu nói với Trần Giang Hà nói: "Phạt cháu quỳ sầu riêng."
Trần Giang Hà bỗng nhiên sững sờ, trong lòng tự nhủ dì nhỏ yêu quý của cháu, ngài đây là đang chơi cái trò gì vậy?
Trịnh Gia Hân không giải thích, giơ tay bắt chuyện Khương Diệc Xu: "Diệc Xu, cậu tới theo dõi, không cho phép thiên vị."
"Ồ ồ!"
Khương Diệc Xu hoàn toàn không hiểu rõ tình huống như thế nào chạy tới, cúi đầu nhìn trái sầu riêng lớn đầy gai trên mặt đất, lại nhìn Trần Giang Hà vẻ mặt đờ đẫn, không nhịn được giơ tay che con mắt, trong miệng lẩm bẩm: "Không cho phép làm việc thiên tư, không cho phép làm việc thiên tư."
"Tôi không nhìn thấy ..."
------
Dịch: MBMH Translate