“Diệc Xu.”
Trần Giang Hà nhẹ nhàng gọi Khương Diệc Xu một tiếng.
“Ừ?”
Khương Diệc Xu lặng lẽ thả tay xuống, mở mắt nhìn anh.
Trần Giang Hà bước về trước hai bước rồi ôm lấy cô, nhấc chân lên đá trái sầu riêng trên đất sang một bên: “Anh muốn thử thách xương sườn mềm của anh.”
Vừa dứt lời, chỉ nghe một tiếng kêu kỳ lạ “A” phát ra từ bên cạnh, Trịnh Gia Hân đang ngồi xổm cạnh giá giày để thay dép đột nhiên cả người đứng thẳng dậy, hai tay che lấy mông giống như rau hẹ nhỏ giật mình, mặt đầy bối rối nhìn chằm chằm Trần Giang Hà.
Thấy vậy, Khương Diệc Xu khẽ đẩy bụng dưới Trần Giang Hà, nhỏ giọng nói một câu: “Anh, chạy mau…”
“Được.” Trần Giang Hà nhanh chóng phản ứng, cúi người ôm lấy Khương Diệc Xu, bước đi như bay, trong nháy mắt đã chạy vào phòng Khương Diệc Xu, một tiếng rầm đóng cửa lại, khóa trái cửa.
“Thằng nhóc thối!” Trịnh Gia Hân phủi phủi mông, xoay người vứt đôi giày xăng đan dưới chân đi, giận dữ giậm đôi chân trần xuống sàn: “Nhân lúc dì không chú ý, đá trái sầu riêng để đánh lén, vô tâm, vô nhân tính.”
“Ôm vợ chạy nhanh hơn thỏ, còn khóa trái cửa, lát nữa dì sẽ cạy trái sầu riêng ra rồi nướng trong lò vi sóng, để coi cháu có thể chịu đựng được không.”
Trịnh Gia Hân cúi người ôm lấy trái sầu riêng, quay người bước vào bếp cầm dao.
“Anh, vừa rồi nhất định là anh cố tình, đúng không?”
Trong phòng, Khương Diệc Xu bị Trần Giang Hà đè ở đầu giường, giơ tay chống đỡ cằm có tính xâm lược mạnh mẽ của anh, khuôn mặt đỏ bừng hỏi anh một câu.
“Chắc chắn là không có cố tình.” Trần Giang Hà nghiêm túc trả lời: “Cú đá của anh tệ hơn cú đá của đội tuyển quốc gia, cơ bản không thể đá ra quỹ đạo vòng cung chuẩn xác như thế.”
“Em nói có… anh cố tình khóa trái cửa.” Khương Diệc Xu nghiêng mặt sang một bên, xấu hổ né tránh hơi thở Trần Giang Hà, đôi mắt trong veo ngấn nước chớp chớp, nhịp tim cũng tăng tốc không thể kiểm soát.
“Cái này thật sự là cố tình.” Trần Giang Hà là một người thành thật, thấy Khương Diệc Xu xấu hổ, anh cũng nghiêng mặt sang một bên nhìn đôi mắt cô, hỏi: “Trước đây đều đã ngủ cùng nhau, sao còn xấu hổ như vậy chứ?”
“Trước đây biết anh sẽ không làm chuyện xấu.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng nói, trong lòng càng ngượng ngùng hơn, lại cẩn thận đưa tay ra, dán lên khuôn mặt anh, lẩm bẩm nói nhỏ: “Cảm giác giống như nằm mơ vậy, cách anh rất gần.”
“Em thường xuyên mơ thấy tôi sao?” Trần Giang Hà hỏi.
“Ừ.” Khương Diệc Xu ừ một tiếng, sau đó ngượng ngùng xoắn tóc lại để che đi gò má ửng đỏ của mình.
Trần Giang Hà đưa tay vuốt tóc ra khỏi má cô, đầy thích thú hỏi: “Lúc em mơ thấy anh, hai ta thông thường đều đang làm những gì?”
Khương Diệc Xu liếc nhìn anh, đưa tay kéo chăn lên che mình lại.
“Em không nóng sao?” Trần Giang Hà đã vén cho cô một góc nhỏ, thuận tay cầm lấy chiếc điều khiển máy lạnh trên bàn cạnh giường ngủ, mở máy lạnh, vứt dép ra, thay đổi vị trí nằm bên cạnh Khương Diệc Xu: “Em nhích vào trong một chút, vén chăn lên, để anh cũng được tận hưởng chiếc chăn nhỏ mềm mại thơm tho này của em.”
“Ừm.” Khương Diệc Xu nghe lời nép vào một bên tường, thuận tiện vén chăn lên cho Trần Giang Hà đắp lại, còn chu đáo chia gối cho anh.
Trần Giang Hà nằm thoải mái giang hai tay ra thành chữ đại, ngón tay nhẹ nhàng nghịch mái tóc Khương Diệc Xu: “Mượn khuỷu tay anh nằm một lát.”
Khương Diệc Xu nghiêng người không dám cử động, ngủ chung với Trần Giang Hà, cảm giác rất thân mật nhưng lại rất căng thẳng.
Trần Giang Hà vất vả cả một ngày, vốn định thoải mái nằm nghỉ ngơi chốc lát, đợi khi chữ đại đổi thành chữ mộc rồi làm tiếp chút gì đó, nhưng dần dần ngửi thấy mùi khó chịu bốc lên từ bên ngoài,
“Phòng vệ sinh trong nhà phát nổ sao?”
Trần Giang Hà bò dậy từ trên giường, bước đến bên cửa sổ mở cửa ra cho thoáng khí.
Vốn tưởng thế này sẽ có thể xua tan mùi lạ nhanh chóng, không ngờ mùi lạ này lan tỏa khắp nơi như một loại “Vũ khí sinh học”, mùi càng ngày càng nồng, vài phút ngắn ngủi, trong phòng đã hoàn toàn không thể chịu được.
“Cảm thấy mùi giống sầu riêng, nhưng lại không hoàn toàn giống.” Sắc mặt Trần Giang Hà phức tạp.
Khương Diệc Xu cũng trở mình bò dậy từ trên giường, có chút ngốc nhìn về phía anh.
“Không thể ở trong phòng được nữa, xuống lầu hít thở không khí đi.” Trần Giang Hà nói với Khương Diệc Xu.
“Ừ ừ.”
Khương Diệc Xu gật đầu, nhanh chóng mang dép vào, cùng bước ra ngoài với Trần Giang Hà.
Cánh cửa một tiếng két mở ra, lại thấy trên bàn ăn có một tô bún lớn và vài thứ tròn cháy vàng.
Bất ngờ là món bún ốc Liễu Châu nổi tiếng, và món ăn bóng đêm do chính tay Trịnh Gia Hân chế biến, sầu riêng nướng bằng lò vi sóng.
Trần Giang Hà nhìn một vòng, không thấy bóng dáng của dì, chắc hẳn là đã bỏ trốn.
“Thật là độc ác.”
Trần Giang Hà bịt lỗ mũi, chịu đựng mùi thối dọn dẹp hai “Món ngon nhân gian” này khỏi bàn ăn, nhân tiện dẫn Khương Diệc Xu xuống lầu đi dạo một vòng.
------
Dịch: MBMH Translate