Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 365 - Chương 365: Cuộc Kiểm Tra Bất Ngờ

Chương 365: Cuộc Kiểm Tra Bất Ngờ Chương 365: Cuộc Kiểm Tra Bất Ngờ

Sau khi hai người đi dạo mệt mỏi liền ngồi trên ghế thư giãn của công viên nhỏ để nghỉ ngơi, Trần Giang Hà yên tĩnh nhìn góc nghiêng của Khương Diệc Xu, nhẹ giọng nói: “Diệc Xu, tối nay anh và bạn cùng phòng đến Học Viện m Nhạc Tinh Hải xem buổi tiệc chào đón người mới.”

“Ừ?” Khương Diệc Xu quay đầu nhìn anh.

Trần Giang Hà chủ động lấy điện thoại ra, mở QQ lên, sau đó đưa cho cô thẳng thắn nói: “Anh còn thêm tài khoản QQ của hai cô gái của Học Viện m Nhạc.”

Khương Diệc Xu chớp mắt không nói gì.

Trần Giang Hà giao điện thoại vào trong tay cô, nói: “Điện thoại của anh không đề phòng với em, những trò chuyện QQ, tin nhắn, danh sách cuộc gọi này em muốn xem thì xem.”

“Em không xem.” Khương Diệc Xu lắc đầu, lại nhỏ tiếng hỏi một câu: “Hai cô gái đó trông rất đẹp đúng không?”

“Tạm được.” Trần Giang Hà gật đầu, nhìn Khương Diệc Xu nói: “Không đẹp bằng cô gái nhà anh, mỗi lần anh gặp em, đều sẽ nhớ đến một câu thơ rất có tình ý.”

“Vậy câu đó là gì?” Khương Diệc Xu tò mò hỏi.

Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên trời, lại cúi đầu nhìn Khương Diệc Xu: “Trăng dưới nước là trăng trên trời.”

Khương Diệc Xu hiểu ý cười một tiếng, không nhịn được nhích lại gần Trần Giang Hà, đưa tay kéo khuỷu tay anh, đều tựa lên vai anh, đôi dịu dàng trong veo như dòng nước mùa thu, không nhiễm bụi trần.

“Sao em không tiếp tục câu sau?” Trần Giang Hà cười hỏi cô.

“Câu sau là gì quên mất rồi.” Khương Diệc Xu hiếm khi lộ ra vẻ hoạt bát, mặt mày cong cong thật là đáng yêu.

“Hay thật, sinh viên xuất sắc cũng có lúc không biết sao?” Trần Giang Hà nhíu mày.

“Em không biết không quan trọng, anh biết là được.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng nói.

Nghe nói như vậy, Trần Giang Hà kìm lòng không được nắm lấy eo thon của cô, hít sâu một hơi nói: “Em thật sự đúng là xương sườn mềm của anh.”

Ở bên Khương Diệc Xu, Trần Giang Hà luôn cảm thấy gió đêm đặc biệt nhẹ nhàng, trăng trên trời cũng đặc biệt trong sáng, ngay cả những con côn trùng kêu vang om sòm ẩn núp trong bóng tối cũng lộ ra sinh động thú vị.

Khi trở lại trường thì trời đã gần sáng, sau khi bước vào năm hai, sự kiểm soát của dì ký túc xá đối với ký túc xá nam rõ ràng lỏng lẻo hơn nhiều so với năm nhất, thời gian đóng cửa đã được kéo dài thêm nửa tiếng, và internet sẽ chỉ bị ngắt kết nối vào ban đêm, cung cấp điện liên tục, thuận tiện cho mọi người “Đêm thắp đèn đọc sách thánh hiền”.

Trần Giang Hà vừa bước đến cửa lầu ký túc xá nam, nhìn thấy một nhóm nam nữ quen thuộc đang đi xuống cầu thang nói chuyện cười đùa, dẫn đầu là Đường Nguyệt Đình, Bộ Trưởng Ban Giám Sát Đoàn Ủy, người phụ trách đội nhóm sinh viên bán thời gian Light Chaser.

“Bí thư trần.”

Đường Nguyệt Đình nhìn thấy Trần Giang Hà, mỉm cười lên tiếng chào hỏi, sau đó đi nhanh đến cạnh anh.

“Đã trễ thế này còn kiểm tra phòng ngủ sao?” Trần Giang Hà hoang mang hỏi.

“Cuộc kiểm tra bất ngờ do thầy Triệu sắp xếp, chủ yếu kiểm tra xem có rủi ro bảo mật hoặc hàng cắm ẩn giấu trong ký túc xá hay không.”

Đường Nguyệt Đình báo cáo đúng sự thật, lại ghé sát tai Trần Giang Hà thì thầm: “Ký túc xá 141 của các cậu tìm ra được rất nhiều bảo bối, tôi lặng lẽ đè xuống rồi.”

“Ừ?” "Trần Giang Hà nhướng mày, thầm nghĩ ký túc xá 414 của chúng tôi thuần khiết như vậy, sao có thể tìm ra được rất nhiều bảo bối chứ?

Đường Nguyệt Đình thấy vậy, len lén lấy từ trong túi ra một cây gậy màu hồng nhạt: “Đây là thứ được tìm thấy ở đầu giường Vương Viễn Bằng, kỳ lạ, người không có văn hóa… Vả lại không chỉ một món, may mà chúng tôi đến kiểm tra, nếu là đám người hội sinh viên đó, nhất định sẽ thành trò cười trên mạng .”

“Cái này?” Đôi mắt Trần Giang Hà lóe lên, vội nhét cây gậy đó trở lại túi Đường Nguyệt Đình, cẩn thận giải thích: “Chú ý giữ bí mật, bây giờ tôi sẽ lập tức về ký túc xá giải quyết.”

Dứt lời, Trần Giang Hà nhanh chóng lên lầu, Đường Nguyệt Đình im lặng cất cây gậy đó.

“Viễn Bằng, cậu ra ngoài đây một chút.”

Trở lại ký túc xá, Trần Giang Hà liếc nhìn Vương Viễn Bằng, người hiếm khi không ra ngoài thuê phòng, ra hiệu cho anh ta.

Vương Viễn Bằng ngẩng đầu nhìn Trần Giang Hà, thấy biểu tình nghiêm túc của Tam ca, không nói một lời bò dậy, ra khỏi ký túc xá.

“Cậu mang đồ chơi gì?” Trần Giang Hà nhíu mày hỏi: “Những thứ đồ ngổn ngang đó, ở bên ngoài cậu dùng thì bỏ qua đi, mang về ký túc xá làm gì?”

Nghe vậy, Vương Viễn Bằng gãi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng giải thích: “Tam ca, anh đừng tức giận, những thứ đó trước đây đều được Lý Niệm Đào sử dụng, đầu óc cậu ta có vấn đề, đầu năm học ngả bài với tôi, sau khi hoàn toàn chia tay thì đã tặng tôi một đống đạo cụ đã qua sử dụng, nói là giữ lại làm kỷ niệm.”

“Sau đó cậu đã nhận, hơn nữa còn mang về ký túc xá đặt ở đầu giường sao?” Trần Giang Hà trừng mắt nhìn Vương Viễn Bằng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0