Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 372 - Chương 372: Cậu Sẵn Lòng Về Nhà Tôi Không?

Chương 372: Cậu Sẵn Lòng Về Nhà Tôi Không? Chương 372: Cậu Sẵn Lòng Về Nhà Tôi Không?

Trần Giang Hà cau mày, đặt tô mì trên tay lên bàn nhỏ, quay đầu đi vào phòng ngủ tìm được điện thoại đang sạc pin, quả nhiên nhìn thấy được vài cuộc gọi nhỡ, may mà không phải Lâm Tư Tề hoặc Khương Diệc Xu gọi đến, đều là số lạ không có ID.

Đầu năm nay, số lạ gọi điện, trên cơ bản đều là giới thiệu cổ phiếu, bảo hiểm, thẻ tín dụng, đầu tư kim loại quý và các hoạt động lừa gạt khác.

Cách tốt nhất để đối phó với các cuộc gọi lừa đảo là không trả lời điện thoại.

Về tin nhắn, Trần Giang Hà tình cờ lật qua, trong đó có hai điều tương đối quan trọng, một tin nhắn thông báo liên quan đến lệnh cấm hoàn toàn xe máy ở phía đông Quảng Đông, tin nhắn còn lại là của Tần Thiệu Hải.

“Giang Hà, tôi và Thu Nhã đã hoàn toàn chia tay, tối nay có rảnh không, đi ra ngoài uống rượu.”

Trần Giang Hà bấm xem tin nhắn Tần Thiệu Hải gửi đến, nhíu mày, soạn tin nhắn hỏi: “Lần trước xem phim, không phải hai cậu làm hòa rồi sao, tại sao lại chia tay?”

Tần Thiệu Hải bên kia rất nhanh trả lời tin nhắn: “Cậu ấy vẫn luôn canh cánh trong lòng lỗi lầm mà tôi đã phạm, làm hòa cũng không thể trở về như trước, dưa hái xanh ăn không ngọt, lần này là tôi nói chia tay, cậu ấy đã chặn số điện thoại của tôi, tài khoản QQ của tôi mà không nói tiếng nào.”

“Ồ.” Trần Giang Hà chỉ trả lời một chữ ồ.

Thứ tình cảm này đôi lúc thật khó hiểu, khi đang yêu thì như keo như sơn chỉ mong sao có thể bên nhau mỗi ngày, khi chia tay hận không thể định dạng lại đại não của mình, xóa hết mọi thứ liên quan đến đối phương.

“Tôi muốn một cơn say giải ngàn đời sầu bi, cậu có thể dành chút thời gian đi uống với tôi được không?” Trần Giang Hà hỏi.

Trần Giang Hà có chút không nói nên lời, trả lời: “Loại rượu này uống không có ý nghĩa gì, không bằng dành nhiều thời gian và năng lượng, giúp tôi phát triển của hàng Amazon sống dở chết dở đó đi.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

Vẻ mặt Tần Thiệu Hải tỏ thái độ nghiêm túc, thuận tiện hỏi một câu: “Giang Hà, cậu nói xem có phải tôi là kẻ thất bại trong cuộc sống không, tán tỉnh phụ nữ đã có chồng gây ra phiền toái, nói chuyện yêu đương cũng rối bung bét, rõ ràng đã rất để tâm, gần như thấp kém như một nhúm cát bụi, nhưng cho dù làm gì, mọi người chỉ không hài lòng, thật con mẹ nó khó chịu.”

Trần Giang Hà nhìn thấy tin nhắn này dường như thấy được kiếp trước của mình, trong lòng cũng rất chán nản hụt hẫng, hít một hơi thật sâu, an ủi anh ta: “Đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng ôm hết mọi vấn đề và trách nhiệm hoàn toàn lên người mình, tình cảm thất bại là chuyện rất bình thường, khi còn trẻ ít thất tình vài lần, sau này ra ngoài sẽ không xấu hổ khi khoe khoang với người khác.”

“Số lần thất tình nhiều, cũng có thể dùng để khoe khoang sao?” Tần Thiệu Hải hơi mơ màng.

“Giờ còn trẻ, nếu số lần cậu thất tình đủ nhiều, khi mọi người trò chuyện về chủ đề con gái, cậu có thể mặt không cảm xúc chen vào một câu 18 người bạn gái trước đây của tôi đều như thế này.” Trần Giang Hà trả lời.

“Hả?” Vẻ mặt Tần Thiệu Hải chết lặng.

Tần Thiệu Hải nghiêm túc gửi tin nhắn: “Nếu cậu thật sự có nhiều người yêu cũ như vậy, thì mọi người sẽ không gọi cậu là anh Hải nữa.”

“Vậy nên gọi là gì?” Tần Thiệu Hải truy hỏi.

“Dân chơi.” Trần Giang Hà mỉm cười trả lời, sau đó nghe được Từ Chỉ Tích gọi anh: “Bạn học Trần Giang Hà, nếu cậu không ra, mì trong tô sẽ biến thành hồ nhão.”

“Đến ngay.”

Trần Giang Hà cất điện thoại bước ra ngoài, liếc nhìn tô mì trên bàn, quay đầu nói với Từ Chỉ Tích: “Cô Từ, em đột nhiên muốn dạy miễn phí cho cô một phương ngữ Bảo Đảo.”

“A?” Từ Chỉ Tích nhíu mày, không biết trong hồ lô của anh bán thuốc gì.

Trần Giang Hà mỉm cười, nặn giọng nói: “Anh Giang Hà, nếu anh không ra, sợi mì dày này sẽ biến thành tảng đấy.”

Từ Chỉ Tích bỗng dưng trợn mắt nhìn, thầm nghĩ bạn trai mình sẽ không phải là kẻ ngốc chứ?

“Cái này tương đối dẹo, em sẽ dạy cho cô một cách khác bá đạo hơn.” Trần Giang Hà diễn sâu, hắng giọng, bắt chước người anh em phía Bắc kêu một tiếng: “Anh Hà, anh còn bày trò không ra ngoài, sợi mì sẽ thành một tảng.”

Từ Chỉ Tích xì một cái bật cười, lời này của Trần Giang Hà nghe vừa thô tục lại khôi hài, hoàn toàn trái ngược với giọng điệu Bảo Đảo dẹo dẹo vừa rồi của anh, hiệu ứng hài kịch tràn đầy.

“Cô cười thật sự đẹp!”

Trần Giang Hà khen cô một câu, cầm đũa lên cúi đầu ăn mì, thật ra thì tâm trạng anh lúc này không hề tốt, sở dĩ làm điều kỳ lạ trêu chọc cô Từ, chính là muốn nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô.

“Cậu qua đây.”

Trần Giang Hà vừa ăn xong mì, Từ Chỉ Tích liền hướng anh ngoắc ngoắc tay.

“Muốn làm gì?”

Trần Giang Hà nhìn cô, bước đến gần cô.

Từ Chỉ Tích chủ động đưa tay kéo anh đến bên cạnh, vẻ mặt thành thật nói: “Ngày 1 tháng 10 Lễ Quốc Khánh có muốn về nhà với tôi không?”

“Tất nhiên muốn.” Trần Giang Hà không chút do dự gật đầu, sau đó hơi bối rối nói: “Gần đây có vài chuyện rất quan trọng phải giải quyết, với lại có thể sẽ gặp chút phiền phức, tôi sẽ cố gắng giải quyết trước lễ Quốc Khánh.”

“Mẹ tôi rất hung dữ, cậu không sợ sao?” Từ Chỉ Tích cười hỏi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0