Trần Giang Hà đã có nhiều trận đánh nhau từ khi còn nhỏ, solo, đánh theo nhóm đều từng trải qua, một lần nghiêm trọng nhất, bị hơn chục người vây quanh bắt nạt trong nhà vệ sinh, bất ngờ dựa vào một luồng sức mạnh nghênh đón quyền cước của mọi người, ấn tên cầm đầu đó vào trong bồn cầu đánh đến khi miệng hắn đầy phân, khóc lóc cầu xin tha thứ.
Mặc dù sau đó nằm viện hơn nửa tháng, nhưng tiền thuốc à tiền học phí nửa năm sau đều có người trả hộ, nhân tiện còn nhận chút phí dinh dưỡng, hoàn toàn không thiệt thòi mà thậm chí có chút lợi nhỏ.
Dưới tình huống này lại nguy hiểm hơn so với năm đó, cho nên Trần Giang Hà ra tay cũng càng ác!
Phì Long lập tức liền bị Trần Giang Hà đánh ngã trên đất, đầu óc ông ông giống như có mấy trăm con ruồi quanh quẩn, trên cổ đã bị thủy tinh sắc bén đâm ứa máu, gần như chỉ cần đám tiểu đệ của hắn ta dám hành động thiếu suy nghĩ, Trần Giang Hà sẽ trực tiếp đâm xuyên cổ họng hắn ta!
Hai bên đang đối đầu nhau.
Đột nhiên, cách đó không xa có một chiếc xe máy bật đèn pha, người điều khiển dường như uống rượu giả, tăng tốc rừ rừ rừ lao thẳng đến.
Quần chúng vây xem nhìn thấy tình huống không đúng, rối rít né tránh.
Xa máy thắng gấp một tiếng két, dừng lại bên cạnh Lâm Tư Tề.
đám tiểu đệ của Phì Long nhìn thấy người chạy xe lao đến khiến họ giật mình chỉ là một người anh em giao hàng có dáng người gầy gò, không nói lời nào nhặt chai rượu, ghế lên, chuẩn bị hạ gục thằng ất ơ không có mắt này trước.
Nhưng ngay tại lúc này, bốn phương tám hướng đều nghe được tiếng nổ của xe máy, trong phút chốc lại có thêm mười mấy chiếc xe gào thét đến, lần lượt chạy đến hiện trường.
Mọi người nhìn kỹ lại thì thấy tất cả những chiếc xe máy đều là nhãn hiệu Tiền Giang, đồng phục thống nhất Light Chaser, họ đều là những chàng trai trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi, không biết từ đâu mà trên tay họ cầm những ống thép mạ kẽm, sáng loáng, rất con mẹ nó dọa người.
Thấy vậy, đám tiểu đệ Phì Long theo bản năng nắm chặt chai bia và ghế trong tay, liếc nhìn nhau, trong miệng lẩm bẩm: “Con mẹ nó, đám giao hàng này, sao từng tên một trông còn hung ác hơn chúng ta thế?
Đám người lái xe xuống xe, dẫn đầu là Trương Vạn Bảo quản lý đoàn đội giao hàng Light Chaser quận Phiên Ngưng, trước đây anh ta đã từng đi lính, đi bộ mang theo gió, sải bước tới trước mặt Trần Giang Hà tựa như đang báo cáo tình huống với ông chủ, trầm giọng nói: “Ông chủ, tất cả anh em ở gần đây đều đã đến, những anh em các quận khác cũng đang trên đường đến, tiếp theo phải làm sao, ngài ra lệnh đi.”
“Thu ống thép, gọi điện báo cảnh sát.”
Trần Giang Hà rất tỉnh táo, đêm trước Quốc Khách, anh cũng không muốn làm lớn chuyện, một khi đoàn đội giao hàng Light Chaser đánh nhau với đám tiểu đệ Phì Long, thì tính chất sự kiện này sẽ thay đổi.
Trương Vạn Bảo cũng không ngu, nghe được chỉ thị của ông chủ lập tức làm theo.
Ngay khi đoàn người giấu ống thép đi, tiếng còi xe cảnh sát liền truyền tới, ba chiếc xe cảnh sát theo nhau mà đến.
Đám tiểu đệ Phì Long nhanh chóng chạy trốn.
Đợi khi những cảnh sát xuống xe, họ đã chạy mất bóng, chỉ còn lại Phì Long nằm trên đất.
Người dẫn đầu vừa muốn lên tiếng hỏi tình huống, Trần Giang Hà đã lên tiếng chào hỏi trước: “Chào cảnh sát, tôi là Trần Giang Hà, Chủ Tịch Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Công Nghệ Light Chaser.”
Trần Giang Hà đánh tiếng xong thuận tay đưa ra một tấm danh thiếp, nói tiếp: “Tôi và bạn gái đang ăn ở đây, thì gặp một đám côn đồ tìm cớ gây sự, tụ tập một đám vây đánh, gây nguy hiểm cực kỳ nghiêm trọng đến an toàn cá nhân và tổn hại về tinh thần.”
Mí mắt của viên cảnh sát dẫn đầu nhướng nhướng khi nghe điều này, nhận lấy danh thiếp của Trần Giang Hà rồi liếc nhìn, thật sự là Chủ Tịch!
Khoảng thời gian này trong đội rất nhiều lần đặt giao hàng, tất cả đều là người lái xe giao hàng Light Chaser giao cho, phục vụ rất thích hợp, không ngờ tối nay cảnh sát đến hiện trường, lại gặp phải Chủ Tịch Light Chaser, mà lại còn trẻ như vậy.
Lại nhìn Phì Long nằm dưới đất, thật sự là một tên côn đồ có tiền án.
“Giải tán đám đông, gọi 120, đưa người đến bệnh viện.”
Người dẫn đầu ra lệnh tại chỗ, ngay sau đó nói với Trần Giang Hà: “Ngài Trần, cũng mời ngày và bạn gái của ngài đi một chuyến với chúng tôi, làm chút biên bản.”
“Được, không thành vấn đề.”
Trần Giang Hà đầu tiên là gật đầu đồng ý, sau đó nói lên yêu cầu hợp lý: “Bạn gái tôi vừa rồi bị kinh dợ, có thể để cho cô ấy về trường trước được không?”
Viên cảnh sát dẫn đầu nghe được việc này còn liên quan đến sinh viên, hơi do dự, gật đầu nói: “Có thể. Trường nào vậy? Chúng tôi phái xe đưa về.”
“Không cần không cần.” Trần Giang Hà khoát khoát tay, quay đầu nói với Trương Vạn Bảo: “Cậu đi đón xe.”
“Được.” Trương Vạn Bảo trả lời một tiếng, sải bước đến hướng đường xe chạy.
“Tư Tề, cậu về trường trước, tôi đi làm biên bản với cảnh sát, rất nhanh sẽ về.” Trần Giang Hà dặn dò.
“Ừ nghe cậu.”
Lâm Tư Tề rất nghe lời gật đầu, không nói gì nhiều.
------
Dịch: MBMH Translate