Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 380 - Chương 380: Đồ Vô Lại

Chương 380: Đồ Vô Lại Chương 380: Đồ Vô Lại

Chuyện này tối nay mặc dù làm cho cô sợ hết hồn hết vía, nhưng được Trần Giang Hà bảo vệ sau lưng, cô một chút cũng không sợ, thậm chí muốn cầm ghế lên ném vào Phì Long giống như anh.

“Thật ngoan.”

Trần Giang Hà giơ tay bóp bóp má cô thư ký nhỏ, sau đó vô thức móc móc túi, lúng túng phát hiện trong túi không có hộp thuốc lá.

Cảnh sát bên cạnh dường như nhìn được sự lúng túng của anh, tiện tay móc trong túi ra một bao Song Hỷ đưa cho cho anh.

“Cám ơn.”

Trần Giang Hà nói tiếng cám ơn, tự mình lấy ra hột quẹt rồi châm lửa, hút vài cái, sau khi đợi Lâm Tư Tề ngồi lên xe rời đi, anh mới mặt đầy ung dung ngồi lên xe cảnh sát.

Với lớp thân phận thực lực là Chủ Tịch của Công Ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Light Chaser này, cộng thêm bản thân cũng là “Người bị hại”, Trần Giang Hà vào đồn công an làm biên bản giống như về nhà mà không có chút áp lực nào, nói rõ đầu đuôi gốc ngọn tình huống, thuận tiện ăn vài túi đồ ăn vặt, uống ly trà được nữ cảnh sát phụ trách vụ án giấu dưới gầm bàn, an phận đợi cố vấn đến đón anh về.

Không có cách nào, cho dù Trần Giang Hà có giỏi đến đâu ở giai đoạn này, cuối cùng vẫn là sinh viên đại học, gặp phải chuyện này, cảnh sát có trách nhiệm có nghĩa vụ thông báo cho trường.

May mà Trần Giang Hà đã đề phòng, sắp xếp cho cô thư ký nhỏ về trường trước, nếu không cô Từ đến đây thì chuyện tối nay thật sự không dễ giải thích,

“Cô Từ, chuyện tối nay không cần phải thông báo cho phụ huynh đâu đúng không?”

Khi bước ra đồn công an, Trần Giang Hà quay đầu nhìn Từ Chỉ Tích không chối từ khổ cực đến đây đón anh, mỉm cười hỏi một câu.

Ngoài trời vừa mưa, gió đêm mang theo chút mát lạnh, những hàng quán ven đường dựng ô lớn không bị ảnh hưởng gì, thôn Thành Trung lửa khói lượn lờ, kẻ đến người đi, khu thương mại cách đó không xa thì tiệc rượu phòng hoa, náo nhiệt khác thường.

“Chính cậu đã có thể đánh thắng, vậy còn cần ba mẹ giúp đỡ sao?” Từ Chỉ Tích cười nhạt nói.

Trần Giang Hà sờ mũi, rồi sau đó cười đùa hí hửng quan sát cô.

Tối nay Từ Chỉ Tích mặc áo sơ mi trắng kẻ sọc đơn giản, phía dưới là một chiếc váy dài màu xanh nhạt thanh lịch và đôi giày trắng, rõ ràng là phong cách có thể được nhìn thấy ở khắp mọi nơi trên đường, nhưng mặt mũi cô duyên dáng làm nổi bật khí chất tươi sáng và xinh đẹp, thể hiện vẻ đẹp khác với người thường, đến mức khi người ta đi ngang qua đều khó tránh khỏi mà vô thức liếc nhìn cô vài lần.

Ánh mắt của người đi đường, Từ Chỉ Tích đã sớm thành thói quen, còn Trần Giang Hà cười hì hì quan sát, cho dù có thói quen như thế nào đi nữa, thì trong lòng cô vẫn sẽ dậy sóng.

Bởi vì cô luôn có thể nhìn thấy yêu thích không che giấu từ trong mắt Trần Giang Hà, ảnh phản chiếu trong con ngươi dường như chỉ có một mình cô mà thôi, nếu như không phải nụ cười của anh có chút xấu xa thì Từ Chỉ Tích thậm chí còn muốn chủ động đến gần, đưa tay ôm lấy người luôn khiến má cô đỏ bừng.

“Cậu không bị thương phải không?”

Từ Chỉ Tích bước đến bên cạnh Trần Giang Hà, nhẹ nhàng chăm sóc khác một trời một vực với phong cách xinh đẹp nóng nảy ngày qua.

Nhưng đây cũng chính là cô Từ mà Trần Giang Hà quen thuộc, từ cuộc xung đột năm ngoái với Cảnh Thế Cương, Nghiêm Từ Hàng tại Văn Phòng Đoàn Ủy của trường, anh đã cảm nhận một cách sâu sắc.

“Không có, em vừa mới khởi động, đối phương liền ngã xuống đất.” Trần Giang Hà lắc đầu nói.

“Khoác lác.” Từ Chỉ Tích liếc nhìn anh, chợt đưa hai tay khoác lên vai anh, mò từ trên xuống dưới.

“Cô Từ, đây là cô đang muốn làm gì?” Trần Giang Hà có chút ngạc nhiên.

“Lo lắng cậu bị nội thương, cố nhịn không chịu nói cho tôi, cho nên phải kiểm tra cậu một chút.” Từ Chỉ Tích rất nghiêm túc trả lời.

“Kiểm tra cơ thể là công việc của nữ bác sĩ, nữ y tá, cô cũng không mặc áo blouse trắng, sao có thể cướp chén cơm nhà người ta được?” Trần Giang Hà chớp mắt, mặt đầy nghiêm túc hỏi ngược lại.

Nhưng nói thật, khi tay Từ Chỉ Tích mò trên người, Trần Giang Hà có loại cảm giác bị điện giật nhẹ, cho dù cách lớp quần áo, cũng dễ dàng lay động các dây thần kinh cảm giác khiến hưng phấn khác thường.

“Da cậu thế này, chắc là không có chuyện gì.” Từ Chỉ Tích nhận ra được anh có điểm không đúng, khuôn mặt hơi đỏ lên, rụt tay về, nghiêng đầu qua nhìn về chỗ khác.

Trần Giang Hà đưa tay ôm lấy cô, sáp gần bên tai cố tình nói câu: “Vợ, em đã thành công khơi dậy hứng thú của anh.”

“Hả?” Từ Chỉ Tích ngước nhìn anh, sao lời này nghe đặc biệt quen tai.

Trần Giang Hà nói tiếp: “Cô đã châm lửa, cô phải có trách nhiệm dập lửa.”

“Đồ vô lại~” Từ Chỉ Tích giơ nắm đấm đánh anh, nhưng lại không nhịn được muốn cười, cố nhịn cười, ai khẽ run, mang theo vài phần tức giận nói: “Sao tôi có thể có một sinh viên bá đạo như cậu chứ?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0