Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 383 - Chương 383: Học Trưởng Trần Ngủ Ngon

Chương 383: Học Trưởng Trần Ngủ Ngon Chương 383: Học Trưởng Trần Ngủ Ngon

Trần Giang Hà nghe được Dịch Thải Vi khen anh học ngoại ngữ tốt, cũng cười cười, có chút hăng hái nói: "Cũng thường thường thôi, dù sao cũng là người đạt 99 điểm trong kỳ thi tuyển sinh đại học môn Tiếng Anh, có thể cô không biết rằng năm 2005, siêu sao NBA Kobe Bryant chỉ ghi được 81 điểm khi đội thi đấu với Raptors, tôi còn được nhiều hơn anh ta 18 điểm, nếu tính tương đương thì đó là 666.”

“Tên nhóc này được đấy!”

Lần này, không chỉ có Trương Khải và Tôn Thiên trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả đồng chí Pháo Vương cũng ngẩn ngơ, nghĩ thầm đây đâu phải là call video nói chuyện phiếm với em gái, rõ ràng là giáo trình tán gái cấp thần tiên.

“Khải ca, anh đứng đó thất thần làm gì, ghi chép đi.”

Lão Lục Tôn Thiên bỗng nhiên tỉnh ngộ, giơ tay vỗ vỗ bả vai Trương Khải.

“Ồ ồ!” Trương Khải vội vàng chạy về đầu giường lấy laptop và bút, nghiêm túc ghi nhớ mấy câu Trần Giang Hà vừa nói.

Dịch Thải Vi cười rất nhỏ, mỗi lần nghe Trần Giang Hà nói chuyện, đều nhịn không được cười hết lần này đến lần khác, cô gái phương nam này da mặt mỏng, màu da lại cực kỳ trắng nõn, sau khi cười nhiều thì hai má hơi phiếm hồng, khuôn mặt trắng nõn lộ sắc hồng giống như hoa đào mới nở, trông rất đẹp mắt.

"Khi nào thì mình mới có thể ưu tú như Tam ca, khiến cho cô gái xinh đẹp tài hoa như vậy cười đến độ đỏ mặt vì mình?" Trong lòng Tôn Thiên cực kỳ hâm mộ suy nghĩ.

Nhưng mà tương tác khiến Tôn Thiên cực kỳ hâm mộ, cũng chỉ những hành động thường ngày ở chỗ Trần Giang Hà, anh thậm chí không quá kiên nhẫn khoát tay nói: "Đừng cười nữa, đi ngủ đi.”

“Được.” Dịch Thái Vi gật đầu đáp lại, cười yếu ớt nói: “Học trưởng, tôi đi tắm đây, ngủ ngon.”

“Chuyện tắm rửa này không cần nói cho tôi biết, tôi đâu có muốn nhìn lén.” Trần Giang Hà nói.

Dịch Thái Vi thoáng ngẩn ra, cười giơ tay tắt video, lại đặt tay lên bàn phím nhẹ nhàng gõ hai chữ kèm theo icon gửi cho anh: "Ngủ ngon.”

Trần Giang Hà liếc nhìn tin nhắn, không trả lời.

Tôn Thiên bên cạnh hít hít mũi, ánh mắt đỏ hết lên vì hâm mộ, trước kia em gái Lâm cũng nói với anh ta muốn đi tắm rửa, kết quả vừa đi thì không có tin tức, trái lại bên Tam ca, em gái nói đi tắm rửa, sau khi tắt video còn đặc biệt gửi câu chúc ngủ ngon đến.

Mấu chốt Tam ca còn lười trả lời, tiện tay tắt tab nói chuyện phiếm với cô, trả lời tin nhắn khác.

Cùng là nam nhân, cũng có một đầu hai chân, mình là một khẩu pháo nhỏ bằng thép, còn anh ấy là một viên kim cương, nói chung không có gì khác biệt, vì sao đãi ngộ khi nói chuyện phiếm với các em gái chênh lệch lớn như vậy chứ?

Tôn Thiên chăm chú nhìn gương mặt đẹp trai như ánh mặt trời của Tam ca, yên lặng dùng đầu ngón tay mở gói mì gói ra, giúp mì ăn gói đi...

Rạng sáng hai giờ rưỡi.

Ký túc xá phòng 414 đã tắt đèn, nhưng mọi người đều vẫn chưa ngủ, dù sao họ cũng vừa cùng nhau xem một bộ phim tình cảm trong sáng lấy đề tài nữ sinh, và sự rộn ràng trong lòng các thiếu niên vẫn chưa nguôi.

Ván giường Tôn Thiên lại kẽo kẹt rung động, Lưu Đống Lương ngủ ở giường dưới tập mãi thành quen, đốt điếu thuốc hỏi Trần Giang Hà: "Giang Hà, tôi có chút tò mò, lần đầu tiên của cậu là khi nào?"

“Cái gì lần đầu tiên?” Trần Giang Hà giả vờ nghe không hiểu.

Lúc này, Vương Viễn Bằng chen miệng nói: "Lưu ca, anh hỏi không rõ ràng lắm, hay là để tôi hỏi đi.”

"Tam ca, lần đầu tiên của anh đối tượng là ai, địa điểm là ở khách sạn, rừng cây nhỏ, phòng học, ký túc xá, thư viện hay là ở nhà, thời gian giằng co bao lâu?" Vương Viễn Bằng cười he he hỏi.

Nghe được lời này, Trương Khải bình thường khá im lặng trong ký túc xá nhịn không được khen ngợi nói: “Một câu hỏi bên trong trực tiếp bao gồm nhân vật, địa điểm, thời gian, Bằng Tử cậu đúng là lão tài xế.”

Vương Viễn Bằng cười ha ha, nghĩ thầm dù xe hơi, xe thể thao, xe tải hay xe Van anh cũng có thể rong ruổi, dù nhắm mắt đi đường núi, đường thủy, đường khô, đường bùn cũng chấp hết, danh tiếng lão tài xế này, cũng coi như danh xứng với thực.

Trần Giang Hà thì nói: "Câu hỏi này quá lẳng lơ, không thích hợp cho một người thuần khiết như tôi trả lời.”

Từ trước đến nay anh đều rất khiêm tốn, hơn nữa cũng không thích lôi loại chuyện thân mật này ra làm đề tài nói chuyện, dứt khoát lại ném đề tài này lại cho Vương Viễn Bằng: "Bằng Tử, vẫn nên nói về chính cậu đi, tôi vẫn luôn rất tò mò trước kia cậu đã trải qua cái gì.”

Nghe vậy, Vương Viễn Bằng còn chưa mở miệng, Tôn Thiên đột nhiên trở mình, ấp úng nói một câu: "Khi còn bé Bằng ca chắc chắn thiếu tình yêu, cho nên lớn lên điên cuồng làm... Ặc, không đúng, cầu yêu.”

“Nói bậy.”

Vương Viễn Bằng phủ nhận, sau đó nói: "Thật ra trước kia tôi cũng đã trải qua chuyện hơi đặc biệt, trước kia bố tôi đưa tôi đến câu lạc bộ để tìm một chiếc thẻ đỏ, thế là tôi cho đi trong sự mơ hồ. Bố tôi nói đàn ông nếu muốn trưởng thành thì nên chơi đùa với con gái nhiều hơn, tôi tin lời nói ma quỷ của ông ấy nên bị mắc kẹt trong vũng lầy, từ trước đến nay tôi chưa từng có một mối quan hệ nghiêm túc nào.”

“Bằng ca, trải nghiệm này của anh còn không tính là đặc biệt?”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0