Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 389: Vậy Muốn Ăn Cái Gì?

Chương 389: Vậy Muốn Ăn Cái Gì? Chương 389: Vậy Muốn Ăn Cái Gì?

Trần Giang Hà cũng tùy ý, chủ động tiếp nhận công việc mở rượu vang đỏ, sau khi mở ra thì rót vào trong chén của chú Khương và La Gia Mẫn, sau đó cũng rót cho Diệc Xu, cuối cùng rót cho mình.

Một nhà bốn người uống rượu vang đỏ cũng không câu nệ, bưng lên nhẹ nhàng chạm vào rồi tự nhấp một ngụm nhỏ, ngồi xuống vừa dùng bữa vừa nói chuyện phiếm.

“Chú nghe nói gần đây ở Quảng Đông có một sinh viên đại học rất nổi tiếng, tự lập nghiệp làm ra một dự án giao hàng nhanh tên là Light Chaser, chỉ trong một tháng ngắn ngủi, công việc kinh doanh trải rộng khắp đồng bằng sông Châu Giang.”

Bình thường Khương Chí Hoa thường xuyên đọc báo ở đơn vị, hơn nữa khá quan tâm đến thông tin về Quảng Đông và sinh viên đại học, cho nên lưu ý đến Light Chaser khá nổi tiếng gần đây.

Chẳng qua, truyền thông đưa tin liên quan đến Light Chaser, cũng không chỉ mặt gọi họ viết tên Trần Giang Hà, ở một mức độ nhất định, cũng tăng thêm cảm giác thần bí của sinh viên đang lập nghiệp này.

"Chú Khương, chú thấy việc sinh viên đại học lập nghiệp thế nào?" Trần Giang Hà bất động thanh sắc hỏi.

“Sinh viên đại học lập nghiệp rất không dễ dàng, dũng khí và thực lực đều không thể thiếu, cho dù kết quả như thế nào, chỉ cần dũng cảm thử nghiệm, đều rất giỏi.”

Khương Chí Hoa nhấp một ngụm rượu, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Nếu cháu cũng có ý định lập nghiệp, về mặt tinh thần chú tuyệt đối ủng hộ.”

“Giang Hà, đừng nghe chú Khương của cháu.” La Gia Mẫn nói: “Việc lập nghiệp này nếu cháu có ý tưởng, có thể thương lượng với dì.”

“Được.”

Trần Giang Hà vui vẻ gật đầu đồng ý, cùng với Khương Diệc Xu len lén liếc mắt nhìn nhau, hai người rất ăn ý cúi đầu dùng bữa.

Lúc này, ở trong lòng Trần Giang Hà, việc lập nghiệp gì gì đó căn bản không đáng nhắc tới, đêm nay mang Diệc Xu về nhà thăm mèo mới là trọng điểm.

Cơm tối ăn đến hơn tám giờ, Trần Giang Hà hơi say. Thời gian còn sớm, dứt khoát ngồi ở trên sô pha cùng nhau xem TV.

Thẳng đến mười giờ, Trần Giang Hà đứng dậy tạm biệt, Khương Diệc Xu chủ động tiễn anh.

Lúc hai người mới vừa đi, Khương Chí Hoa và La Gia Mẫn vẫn bình tĩnh ngồi trên sô pha tiếp tục xem TV, chờ bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa, hai vợ chồng không hẹn mà cùng đứng dậy, bước nhanh đến trước cửa sổ, thò đầu nhìn xung quanh.

“Xe chạy rồi, tối nay con gái có về nhà không?” Khương Chí Hoa trừng mắt.

“Chắc là, có lẽ, có thể sẽ không về nhà.” La Gia Mẫn do dự nói.

“Không được, con gái còn nhỏ, tôi phải gọi điện thoại dặn dò nó, nhất định phải về nhà.” Khương Chí Hoa lấy di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại.

“Thời gian trước em đã nói qua điện thoại rồi, giờ con gái đã lên đại học rồi, không thể lúc nào cũng trói buộc nó được.” La Gia Mẫn giơ tay ngăn lại.

“Em khai sáng được như vậy từ khi nào?” Khương Chí Hoa có chút kinh ngạc.

"Lúc trước lúc anh dỗ em về nhà, không phải ba mẹ em cũng không nói gì sao?" La Gia Mẫn mỉm cười hỏi lại.

“Cơm tối chưa ăn no...”

Trên đường lái xe về nhà, một tay Trần Giang Hà cầm tay lái, tay kia nhẹ nhàng sờ sờ cái bụng mềm mại bằng phẳng của Khương Diệc Xu: "Có phải em cũng chưa ăn no phải không?"

“Ừ.” Khương Diệc Xu gật đầu, chợt nhìn chợ đêm náo nhiệt ngoài cửa sổ, dịu dàng hỏi: “Chúng ta tìm chỗ dừng xe, cùng nhau ăn khuya đi.”

“Không muốn ăn khuya.” Trần Giang Hà lắc đầu.

“Vậy muốn ăn cái gì?” Con ngươi Khương Diệc Xu chợt lóe, quay đầu hỏi anh.

Trần Giang Hà không trả lời, lái xe đến nơi ít người, tấp vào lề rồi đạp phanh, cởi dây an toàn, nghiêng người đến gần Khương Diệc Xu đang ngồi trên ghế phụ.

Khi cảm nhận được hơi thở ấm áp của Trần Giang Hà ở khoảng cách gần, lông mi thon dài của Khương Diệc Xu khẽ run, hơi đỏ mặt, đôi mắt dịu dàng như nước cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, hai tay hơi có chút khẩn trương nắm lấy đệm ngồi dưới mông, chợt lại hơi cuộn lên đặt ở trên đùi.

“Diệc Xu.” Trần Giang Hà cố ý vô tình gọi cô một tiếng.

“Hả?” Khương Diệc Xu nhẹ giọng đáp lại.

Ánh mắt Trần Giang Hà hơi ngưng tụ, nhìn chăm chú thật lâu, khuôn mặt cô đỏ ửng đẹp như ráng chiều, khóe mắt ngượng ngùng kia càng làm người ta động tâm không thôi.

Trần Giang Hà không nhịn được, nhẹ nhàng hôn lên.

Khương Diệc Xu đầu tiên là nhắm mắt lại, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.

Chờ một tay Trần Giang Hà đặt trên vai cô, một tay khác thay cô cởi dây an toàn, Khương Diệc Xu mới nhẹ nhàng đáp lại.

Mới lạ, ngượng ngùng, dịu dàng, dần dần nhiệt tình.

Động tác của Trần Giang Hà rất nhẹ nhàng, gần như không thể hiện ra bất kỳ tính xâm lược nào, thỉnh thoảng thăm dò tượng trưng vào bên trong một chút.

Thân thể Khương Diệc Xu lập tức run lên, đôi chân dài vốn không có chỗ đặt nhịn không được cong lên, lòng bàn chân nhẹ nhàng giậm vài cái, cực kỳ giống thỏ trắng được người vuốt ve.

Khoảnh khắc rời môi.

Hô hấp của Khương Diệc Xu dồn dập, ngực phập phồng, giơ tay dán lên má, cảm giác nhiệt độ có chút nóng lên.

Trần Giang Hà còn muốn lên tiếp, bị cô mím môi giơ tay chống lên ngực, nhỏ giọng nói một câu: "Anh, chậm lại chút, tim đập rất nhanh, chân cũng nhũn ra..."

“Căng thẳng sao?” Trần Giang Hà nhẹ giọng hỏi cô.

“Ừ, sợ bị người ta nhìn thấy.” Khương Diệc Xu gật đầu.

“Chúng ta về nhà thôi?” Trần Giang Hà hỏi.

“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu, lại nhẹ giọng hỏi: “Không ăn khuya sao?”

“Bây giờ anh không đói bụng.” Trần Giang Hà cười cười, giơ tay giúp cô thắt dây an toàn, rồi khởi động xe lái về nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0