Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 388 - Chương 388: Lần Thứ Hai Gặp Phụ Huynh

Chương 388: Lần Thứ Hai Gặp Phụ Huynh Chương 388: Lần Thứ Hai Gặp Phụ Huynh

Khương Diệc Xu nhìn chiếc Mercedes-Benz rời đi trong bụi bặm, quay đầu nhìn về phía Trần Giang Hà, mỉm cười hỏi: "Xe mới mua sao?"

“Ừ, cũng không thể cứ để dì lái BYD chở vợ anh.” Vẻ mặt Trần Giang Hà thoải mái nói.

“BYD cũng rất tốt.” Khương Diệc Xu nhẹ giọng nói, cô không có yêu cầu gì đối với phương diện vật chất, rất nhiều thứ đều xem nhẹ.

“Anh cũng cảm thấy rất tốt.” Trần Giang Hà rút bàn tay từ trong lòng bàn tay Khương Diệc Xu ra, đặt lên trên thắt lưng tinh tế mềm mại của cô, nhẹ nhàng ôm lấy, quay đầu nhìn cô nói: “Rốt cuộc vẫn là em tốt nhất.”

Thân thể Khương Diệc Xu rõ ràng run lên một chút, con đường đi thông đến khu chung cư này có rất nhiều hàng xóm thường xuyên chào hỏi, động tác thân mật này của Trần Giang Hà, làm cho cô có hơi khẩn trương, lại có chút thẹn thùng, nhưng mà cô rất thích loại cảm giác gần gũi này, mặc dù mặt đỏ tai nóng, cũng sẽ muốn đến gần hơn một chút, má cô tựa vào nhẹ trên vai anh.

Hai người yên lặng đi về phía trước, không nói gì, lúc sắp đến cửa khu chung cư, Trần Giang Hà mới mặt dày lên tiếng hỏi: "Có thông báo trước cho ba mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon chiêu đãi anh không?"

“Có.” Khương Diệc Xu gật gật đầu, nói: “Tối hôm qua gọi điện thoại nói chuyện này với ba, ba nói con muốn ăn cái gì cũng được, trong nhà có đủ.”

“Thật sao?” Trần Giang Hà ngó ngó Khương Diệc Xu.

“Ừ.” Khương Diệc Xu cũng ngẩng đầu nhìn anh, trừng mắt mấy cái, nhẹ giọng nói: “Anh, tay của anh lui lên phía trên một chút.”

“Ồ.” Trần Giang Hà nở nụ cười, giơ tay lên đặt lên lưng cô lần nữa, thuận tiện giải thích: "Vừa rồi lòng bàn tay đổ mồ hôi, trượt tay..."

Khương Diệc Xu mím môi không nói gì, vừa rồi lúc Trần Giang Hà trượt tay, khiến cô cảm thấy như như có dòng điện xẹt qua bên hông, tê tê dại dại, giống như lần đầu tiên nắm tay trước đó vậy.

Rất nhanh, Trịnh Gia Hân thu dọn hành lý xong lại lái xe chạy ra khỏi khu chung cư, chở Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu trực tiếp trở về Hoàn Thành.

Đoạn đường này coi như thông thuận, năm giờ chiều lên đường cao tốc, hơn sáu giờ đã tiến vào Hoàn Thành, lúc xe dừng ở cửa nhà Khương Diệc Xu, vừa vặn bảy giờ đúng.

“Dì nhỏ, đã trễ thế này thì đừng về, cùng nhau vào nhà ăn một bữa cơm đi.” Khương Diệc Xu mời.

“Không được, Trần Giang Hà theo em về gặp phụ huynh, dì không đi theo góp vui, hôm khác lại đến sau.”

Trịnh Gia Hân là một người rõ ràng, cười lắc đầu, chợt nói với Trần Giang Hà: "Xe để lại cho cháu, dì đón xe về, nhớ mang quà gặp mặt để trong cốp xe.”

“Được.” Trần Giang Hà gật đầu, EQ của dì nhỏ thật sự là không thể chê, chỉ cần không phải lúc cấu xé lẫn nhau thì lúc nói chuyện hay làm việc đều làm cho người ta thoải mái như đắm mình trong gió xuân.

Trịnh Gia Hân nói xong thì cởi dây an toàn xuống xe, thảnh thơi đi về phía trước, đến lúc Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu xuống xe lấy hành lý, cô mới xoay người vẫy vẫy tay với hai người, sau đó chặn một chiếc taxi, tiêu sái rời đi.

“Lão Khương, con gái về đến nhà rồi.”

Trần Giang Hà vừa khép cốp xe lại, đèn trước cửa nhà Khương Diệc Xu lập tức sáng lên, sau đó nghe được giọng nói của mẹ Diệc Xu là La Gia Mẫn.

"Ha ha, con gái và anh tâm linh tương thông, ba nó vừa mới xào đồ ăn xong, một nồi canh cũng vừa mới ra lò!"

Khương Chí Hoa tươi cười đi ra khỏi phòng bếp, hưng phấn chà xát tay, đi ra cửa nhà nghênh đón con gái và Trần Giang Hà lần thứ hai đến nhà.

“Chú Khương, dì La.”

Trần Giang Hà cười tiến lên chào hỏi, thuận tay đưa quà gặp mặt dì nhỏ chuẩn bị giúp anh qua.

“Lần trước đã nói rồi, đến ăn cơm không cần mang quà, sao lại mang theo?”

Khương Chí Hoa tiếp nhận quà, cười híp mắt nói: "Hơn nửa năm không gặp, hình như cháu lại cao lên một chút?"

“Nhìn ông nói kìa, bản thân Giang Hà người ta cũng không thấp, cao một mét tám, vừa cao vừa lớn, khuôn mặt cũng đẹp trai.”

Thái độ của La Gia Mẫn đối với Trần Giang Hà có chút giống mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt: "Trên đường vất vả rồi, mau vào nhà đi.”

“Vâng.”

Trần Giang Hà tự nhiên duỗi tay dắt Khương Diệc Xu, cười hì hì đi vào trong, dáng vẻ cực kỳ tự nhiên, gần như không khác gì so với về nhà mình cả.

Ngược lại hai má Khương Diệc Xu lại đỏ ửng, ở trước mặt ba mẹ của mình mà giống như là con dâu nhỏ của ba mẹ chồng, đi theo Trần Giang Hà yên lặng vào bên trong.

Khương Chí Hoa nhìn hai người, quay đầu lại nhìn Mercedes đậu ở cửa, trong lòng thầm nghĩ: "Trước kia khi mình kết hôn với Gia Mẫn, lúc đến cửa ăn Tết cũng không thong dong như tên nhóc này, khó trách con gái mình vừa ý nó như vậy, quả thật không tầm thường.”

Lúc này, lại nghe La Gia Mẫn hô một tiếng: "Lão Khương, ông đứng ở cửa ngây ngốc làm gì đấy, đến mở rượu vang đỏ đi.”

“Ai, đến đây đến đây.”

Khương Chí Hoa vội vàng chạy vào, đến trước bàn ăn, nói với Trần Giang Hà: “Lần trước uống nhiều rượu trắng quá, phí sức chín trâu hai hổ mới đưa cháu về được, đêm nay uống vài ly rượu đỏ thôi, lướt qua rồi dừng lại.”

“Được.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0