“Dì nhỏ, có thể dì hiểu lầm rồi.” Trần Giang Hà cười cười, nghiêm trang giải thích: “Gần đây cháu kiếm được tiền, thật sự có chút cảm giác gió lớn thổi đến.”
Trịnh Gia Hân há hốc mồm, lộ ra biểu tình ngơ ngác cực kỳ khó có được, nhìn chăm chú anh thật lâu, một lát sau mới nghiêm túc dặn dò: "Cho dù tiền do gió lớn thổi đến, cũng phải tiếp được, cháu cũng không thể bay mà.”
“Ừm.” Trần Giang Hà gật gật đầu, cũng không nói nhiều, dù sao anh cũng đã thực hiện được điều mà lần trước dì nhỏ khoe khoang trước mặt dì Sáu, cần bốn năm máy soi tiền giả đếm ngày đếm đêm để đếm được số tiền kiếm được trong một tháng rồi.
Vào tháng 9, hơn 70 triệu nhân dân tệ đã được thu từ thị trường chứng khoán, 95% số tiền trong tài khoản đã được bỏ túi theo đợt trước ngày Quốc khánh, tiền mặt trong sổ sách công ty và tài khoản ngân hàng cá nhân lên tới gần 300 triệu nhân dân tệ.
Nói một câu hơi ngông cuồng chút, phóng tầm mắt ra toàn bộ Quảng Đông, phú hào có tiền hơn Trần Giang Hà có thể rất nhiều, nhưng người có thể trực tiếp xuất ra mấy trăm triệu tiền mặt thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Kiếm được tiền thì phải lấy ra tiêu, nếu không tiền mặt chính là giấy nháp, số dư tài khoản chính là con số.
Bản thân Trần Giang Hà cũng không có chấp niệm với xe sang hay đồ xa xỉ phẩm, trước mắt giá phòng Quảng Đông tăng quá mạnh, mua những tài sản như nhà sang trọng, biệt thự cũng không hiệu quả, không bằng mua xe cho dì nhỏ thì thực tế hơn, dù sao tài xế đáng tin như vậy, đốt đèn lồng cũng khó tìm.
"Chào mừng đến với Mercedes Benz."
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ như Trần Giang Hà và Trịnh Gia Hân, cho dù đi đến chỗ nào đều là tiêu điểm khiến người khác chú ý, cho dù là lái một chiếc BYD xuất hiện trước cửa hàng Mercedes 4S, nhân viên xinh đẹp tiếp khách cũng cực kỳ nhiệt tình tươi cười chào hỏi, hai mắt cố vấn tiêu thụ ngày thường có chút cao ngạo cũng tỏa sáng, chạy chậm tiến lên đón khách.
“Không cần giới thiệu, chúng tôi tự xem, nhìn trúng thì mua.”
Lúc Trần Giang Hà mua đồ, không thích bên tai có người lải nhải giới thiệu.
Cố vấn tiêu thụ của cửa hàng ô tô 4S cũng là người tinh khôn, đánh giá Trần Giang Hà từ trên xuống dưới một phen, cảm thấy người trẻ tuổi này nhìn rất không đơn giản, rất có thể là phú nhị đại dẫn bạn gái đến mua xe, chiếc BYD đậu ngoài cửa hẳn là xe mua thức ăn thay cho việc đi bộ hàng ngày.
Người như vậy, quả thật không cần giới thiệu quá nhiều, đi theo vài bước, người ta hỏi cái gì đáp cái đó là được.
“Chiếc xe này nhìn qua khá tốt.”
Trịnh Gia Hân chỉ chỉ một chiếc Mercedes-Benz E280 màu trắng bạc.
Nghe vậy, cố vấn tiêu thụ cười tiến lên mở cửa xe: "Nếu thích, có thể lái thử.”
“Thử xem sao?” Trịnh Gia Hân quay đầu hỏi Trần Giang Hà.
“Được, dì lái ra ngoài tuỳ ý đi một vòng.” Trần Giang Hà gật gật đầu.
Chờ Trịnh Gia Hân lái ra ngoài đi một vòng trở về, vẻ mặt hưng phấn lại có chút rối rắm đi đến trước mặt Trần Giang Hà, lúc chuẩn bị nói cho anh biết trải nghiệm khi lái thử, Trần Giang Hà giơ tay đưa cho cô một chuỗi chìa khóa xe, cười hì hì nói: "Chúc mừng cô Trịnh Gia Hân, trở thành chủ xe Mercedes Benz tôn quý.”
“Nhanh như vậy?”
Trịnh Gia Hân nghĩ thầm bình thường mình mua một bộ quần áo bảy tám mươi tệ cũng không dứt khoát như vậy, chiếc xe này giá những bảy tám mươi vạn, tuy rằng cảm giác lái thử rất tốt, nhưng cô thật sự luyến tiếc tiêu nhiều tiền như vậy để mua xe, cho dù tiêu tiền của Trần Giang Hà, cô cũng rất đau lòng.
"Loại chuyện như quẹt thẻ thanh toán này, động tác phải nhanh, tư thế phải đẹp trai." Vẻ mặt Trần Giang Hà lạnh nhạt, thuận miệng hỏi một câu: "Dì à, dì cảm thấy cháu ngoại như cháu thế nào?"
“Ngoại trừ anh tuấn đẹp trai thì không còn gì để nói cả.” Trịnh Gia Hân nhoẻn miệng cười nói.
“Diệc Xu, ở chỗ này~”
Lái xe mới mua trở về chỗ ở, cách cửa chính tiểu khu không đến hai trăm mét, Trịnh Gia Hân đạp phanh xe, hạ cửa sổ xe xuống vẫy vẫy tay với Khương Diệc Xu đang ôm mấy quyển sách đi về phía trước.
Khương Diệc Xu quay đầu nhìn, con ngươi lóe sáng, lại nhìn thấy Trần Giang Hà ngồi ở hàng ghế sau nháy mắt ra hiệu với cô, trên gương mặt xinh đẹp nhất thời lộ ra nụ cười, cặp mắt hạnh ngập nước kia cong thành hình trăng lưỡi liềm đẹp mắt.
“Phúc khí của cháu tốt đấy, Diệc Xu bình thường rất ít khi cười, chỉ có lúc nhìn thấy cháu, dì mới thấy cô ấy cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt tràn đầy vui mừng.”
Trịnh Gia Hân nhịn không được nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Vợ của cháu chính là tốt như vậy.”
Trần Giang Hà nở nụ cười, cách ăn mặc trang điểm của Khương Diệc Xu hôm nay có chút giống trang phục nữ sinh đại học, áo sơ mi trắng nhạt, váy dài màu xám, cùng với da thịt trắng nõn nhẵn nhụi và khí chất thiếu nữ nhẹ nhàng uyển chuyển của cô hợp lại càng tăng thêm sức hút, bím tóc đuôi ngựa tràn ngập hơi thở thanh xuân dào dạt, tóc mái tự nhiên, khi gió nhẹ phất qua, đuôi tóc và làn váy nhẹ nhàng bay lên, vừa tươi đẹp lại thanh thuần, cách xa vài mét, Trần Giang Hà dường như cũng có thể ngửi được mùi sữa thơm ngọt trên người cô.
Trần Giang Hà đi xuống xe, bước nhanh đến trước mặt Khương Diệc Xu, một tay tiếp nhận sách trong tay cô, tay kia nắm lấy tay cô, quay về phía dì nhỏ nói: "Dì nhỏ, dì lái xe trở về thu thập hành lý đi, cháu đi bộ với Diệc Xu.”
“Ồ!” Trịnh Gia Hân đáp lại một tiếng, trong nháy mắt đã lái xe đi.
------
Dịch: MBMH Translate