Hơn hai giờ sáng, một con mèo lớn màu cam với cái đầu tròn, thân hình mập mạp và đầu hổ nhảy ra khỏi cửa sổ đi vào phòng ngủ của Trần Giang Hà.
"Meow ô, Meow ô."
Con mèo màu cam ngửi được mùi tươi mát nhàn nhạt, hơi có chút hưng phấn kêu hai tiếng, sau đó nhảy mạnh lên, cố gắng nhảy lên giường, kết quả vừa nhảy lên không trung liền bị đánh trúng bởi một cái chân bất ngờ quẹt ra.
Con mèo màu cam rơi xuống đất cái "Đùng", bò quanh giường bằng bốn chân, trong miệng Miêu Miêu kêu không ngừng, giống như là đang chửi rủa.
Khương Diệc Xu nép ở trong ngực Trần Giang Hà, đôi chân thon dài co rúc ở dưới thân anh, hàng mi xinh đẹp khẽ run lên, đôi má ửng hồng như hoa đào vẫn chưa phai.
Cô ấy có vẻ như không nghe thấy động tĩnh con mèo màu cam vào nhà, cũng không nghe thấy nó lượn quanh giường kêu meo meo, hô hấp đều đều, ngủ rất say.
Trần Giang Hà tinh lực dồi dào, hơn một giờ lao động chân tay đối với hắn mà nói chỉ là làm nóng thân, sau khi kết thúc khắp toàn thân từ trên xuống dưới ngoại trừ tâm là mềm, còn lại cũng còn rất cứng.
Nhưng mà, Khương Diệc Xu đã ngủ say, Trần Giang Hà không đành lòng quấy rầy, đèn trong phòng ngủ sáng, im lặng nhìn cô rất lâu.
Một đêm chưa ngủ.
Sáng hôm sau lúc rời giường, mẹ Trịnh Lệ Hoa đã nấu một nồi cháo tàu tử từ sớm, mùi thơm từ phòng bếp bay tới trong phòng ngủ.
Con mèo màu cam nhà bên "Tức đến nổ phổi" nhưng không còn cách nào khác đành nằm dưới đất ngủ cả đêm sau khi ngửi thấy mùi thơm thì nhảy lên một cái, có lẽ là do mới vừa dậy đầu óc còn chưa được tỉnh táo lắm, hơn nữa, nó chạy quá nhanh và thân hình mập mạp, theo quán tính phịch một cái đập vào cửa phòng, ngay lập tức đầu óc ong ong, nghiêng cổ quay người lại.
"Con mèo ngốc."
Trần Giang Hà chứng kiến toàn bộ quá trình không nhịn được bật cười, xuống giường mở cửa ra, con mèo màu cam hung dữ trừng mắt nhìn anh, lại hùng hổ uốn éo cái mông đi ra cửa.
"Tấn thịt, rất đáng yêu."
Trần Giang Hà mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại, lúc quay đầu, liền phát hiện Khương Diệc Xu trở mình, chậm rãi mở mắt ra.
"Em tỉnh rồi à?"
Trần Giang Hà đi tới bên giường, cầm điện thoại di động lên liếc nhìn thời gian: "Còn chưa tới bảy giờ, ngủ thêm một lúc đi."
"Ừ." Khương Diệc Xu nhẹ giọng đáp lại, sau đó nhắm mắt lại, nhưng rất nhanh lại mở ra, cười nói: "Không ngủ được."
"Còn đau không?" Trần Giang Hà hỏi.
"Không đau." Khương Diệc Xu thẹn thùng lắc đầu, thân thể hơi động một chút, sau đó mím môi nói: "Hình như còn có chút đau."
"Vậy em cứ nằm nghỉ ngơi đi, lát nữa anh mang bữa sáng vào." Trần Giang Hà nói.
"Không cần." Khương Diệc Xu không yếu ớt một chút nào, đứng dậy ôm lấy Trần Giang Hà, trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Ôm một cái là tốt rồi."
Khương Diệc Xu xác thực cũng chỉ ôm một lúc, cô có chút ỷ lại đối với Trần Giang Hà, nhưng lại không quá nhiều, trong một buổi sáng đầy nắng, gió thổi qua cửa sổ, nhẹ nhàng ôm anh một cái, liền khá là thỏa mãn mà xoay người, nghiêm túc cẩn thận thu dọn giường chiếu.
Trần Giang Hà đầy hứng thú nhìn cô, nói: "Anh giúp em đi bưng nước rửa mặt."
Vừa mới mở cửa đi ra ngoài, mẹ đã bưng nước nóng tới, lão ba cùng ở phía sau, thứ ông bưng không phải cháo tàu tử, mà là một bát mì nóng trứng chần, thêm hành lá, nóng hổi.
"Thơm quá." Trần Giang Hà cười hì hì sát vào ngửi bát mì ba bưng cho.
Trần Kiến Quốc mỉm cười nói: "Mẹ con sáng sớm đã dậy giết gà rồi, nấu mì với canh gà, phía trên còn có trứng chần, dưới đáy còn có một cái chân gà, nhưng mà con chỉ được nhìn mà thôi, tô mì này là cho Diệc Xu ăn."
"Để con bưng vào cho."
Trần Giang Hà không thèm một chút nào, nuốt một ngụm nước bọt nhận lấy tô mì từ trong tay ba, cẩn thận bưng vào trong phòng ngủ, đặt ở trên bàn sách, sau đó xoay người từ trong tay mẹ lấy chậu rửa mặt.
Hôm nay là ngày một tháng mười, cả nước ăn lễ mừng quốc khánh, Trần Giang Hà cũng không có bận chuyện gì, nên có thể yên bình trải qua kỳ nghỉ lễ ở nhà cùng với gia đình và Khương Diệc Xu.
Với Khương Diệc Xu, Trần Giang Hà cảm giác như có thể cái gì cũng không cần làm, cái gì cũng không cần phải nghĩ, hoàn toàn buông thả bản thân, từ sáng sớm tảng sáng đến mặt trời lặn hoàng hôn, bầu trời đầy sao, ngoại trừ thời gian trôi qua có chút nhanh, mọi thứ khác đều ổn.
Tuy nhiên, sau buổi cơm tối, chú Khương đến thăm nhà, thuận tiện đưa Khương Diệc Xu từ biệt rồi về nhà, niềm vui của anh Trần đột ngột chấm dứt.
Hôm sau, Trần Giang Hà đi xe trở về miền đông Quảng Đông.
Đại học tài chính Quảng Đông, phòng 502, ký túc xá nhân viên phòng đào tạo.
Từ Chỉ Tích đã thu dọn hành lý từ cuối tháng chín nhưng vẫn chậm chạp chưa về nhà, nằm trên giường không vui.
"Cái tên khốn nạn, chuyện lần trước rõ ràng đã đáp ứng, lúc đến ngày nghỉ thì quên mất."
Từ Chỉ Tích khịt mũi, hai ngày nay ăn cơm không ngon, ngủ không yên, ngay cả tiểu thuyết ngôn tình trường học thích xem cũng không còn ngọt ngào.
------
Dịch: MBMH Translate