Nghiên nhân tự nhiên là Trần Giang Hà đã hứa cùng cô về gặp phụ huynh trước đó, nhưng thời gian vẫn chưa xác định, bản thân cô cũng ngại không tiện giục truy hỏi, nên đã hoãn lại từ cuối tháng 9 đền ngày 2 tháng 10.
"Vé xe lửa, vé máy bay cũng đã hết, dứt khoát gọi điện thoại về nói với mẹ, nói không mua được vé, tháng 11 năm nay sẽ không trở về ..."
Từ Chỉ Tích cầm điện thoại di động lên, lại yên lặng thả xuống: "Lúc trước đã nói với bà ấy sẽ đưa bạn trai trở về, hiện tại còn nói không mua được vé, đoán chừng bà ấy sẽ tức giận không nhẹ."
Trái lo phải nghĩ, bản thân cô cũng là thực sự tức không nhịn nổi, dứt bỏ rụt rè, gọi điện thoại cho Trần Giang Hà.
Điện thoại kêu "Tít" một tiếng liền được kết nối.
"Cậu đang ở đâu?" Từ Chỉ Tích tức giận hỏi.
"Cô chờ một chút." Trần Giang Hà thanh âm có phần gấp gáp, nghe như là đang chạy.
Từ Chỉ Tích đang muốn nói cái gì đò, lại nghe thấy tiếng tút tút tút máy bận, điện thoại lại bị cúp ngang.
"Chuyện này..." Từ Chỉ Tích trừng mắt, nghĩ thầm tôi còn đang nổi nóng đây, cậu tại sao có thể cúp điện thoại của tôi được ...
Lần này thực sự là ủy khuất vô cùng, vừa tức vừa khó chịu bấm điện thoại.
Sau một tiếng tít điện thoại được kết nối, Từ Chỉ Tích nhẫn nhịn tức giận nghe hắn ở trong điện thoại thở hổn hển: "Em đang ở cửa túc xá của cô."
"Hừ." Từ Chỉ Tích hừ một tiếng: "Lừa người."
"Cô có ở ký túc xá không?" Trần Giang Hà hỏi.
"Có." Từ Chỉ Tích nhàn nhạt trả lời một chữ, chợt đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, lại rón ra rón rén trở về phòng ngủ, nhăn mặt hỏi: "Sao giờ cậu mới đến tìm tôi? Vé tàu với vé máy bay về nhà đều đã bán hết, tôi cũng đã gọi điện thoại nói với người trong nhà là không trở về rồi."
"Không có vé xe với vé máy bay, không phải còn có em sao, em có thể đưa cô trở về mà." Trần Giang Hà nói.
"Việt Đông cách quê nhà tôi rất xa, hơn một ngàn km đấy." Từ Chỉ Tích thấp giọng nói: "Tôi thật sự có chút tức giận rồi."
"Đừng nóng giận, dù sao có em ở đây, dù thế nào đi nữa cũng có thể đưa cô về nhà an ổn." Trần Giang Hà thay đổi ngữ khí nói: "Cô mở cửa ra đi, em khát nước, cho em đi vào uống chén nước."
"Không được, tôi mới vừa rời giường, loạn xì ngầu, không muốn gặp cậu." Từ Chỉ Tích nói.
"Vậy em đi đây?" Trần Giang Hà cười hỏi ngược lại, chợt cộc cộc đi xuống lầu.
Từ Chỉ Tích nhanh chóng chạy đến, đầu tiên là nhìn qua mắt mèo phía ngoài, không thấy bóng người, lại đi tới ban công, nhìn xuống dưới, thấy Trần Giang Hà nghiên người dựa vào một chiếc xe oto màu trắng bạc, cười tươi vẫy tay với cô: "Biết cô không nỡ bỏ em đi, cho nên em ở dưới lầu chờ cô, good mò cô, cô giáo Từ ~ "
Từ Chỉ Tích nhìn thấy hắn, nhịn cười không được: "Good cái đầu cậu, khốn nạn ~ "
Đối với Từ Chỉ Tích mà nói, từ khi rời quê nhà đến miền đông Quảng Đông làm việc, quê hương của cô chỉ có mùa đông hạ, không có mùa xuân thu.
Vụ Nguyên cách phía đông Quảng Đông Việt hơn một ngàn km.
Ngày chưa có đường sắt cao tốc, tàu phải chạy cạch cạch hơn chục tiếng đồng hồ, hơn nữa không phải chạy thẳng, đa phần vé mua được là vé ghế cứng, thậm chí không có ghế, trong thời gian ngắn qua lại một chuyến, quá trình cực kỳ dày vò, vé máy bay cũng chỉ có thể từ sân bay Bạch Vân bay đến Nam Xương, sau đó ngồi xe bus đến Vụ Nguyên, lái xe từ năm đến sáu tiếng trong điều kiện thuận lợi.
Giao thông bất tiện đã hạn chế việc đi lại của người Trung Quốc trong thời gian dài và cản trở việc người thân đoàn tụ với nhau, khiến nhiều bậc cha mẹ ở phương diện con cái kết hôn đều theo bản năng mà bài xích với người ngoài địa phương.
Đặc biệt là gả con gái, người địa phương mới là lựa chọn hàng đầu.
Trên đường, Từ Chỉ Tích khi thì nằm ở ghế kế bên tài xế ngủ, có lúc ngồi dậy xoay người, đa phần đều là im lặng nhìn trần Giang Hà.
Nhưng cô vẫn luôn không nói gì, có thể là vẫn chưa hoàn toàn nguôi giận.
Mãi cho đến khi chạy vào địa phận Giang Tây, rốt cuộc Từ Chỉ Tích cũng chủ động mở miệng: "Mẹ tôi ở trong điện thoại nói với tôi, ở quê trong khoảng thời gian này nhiệt độ cũng đang hạ, nhiệt độ thấp nhất cũng chỉ hơn 10 độ C, cậu mặc áo ngắn tay với quần đùi đến nhà tôi, đến lúc đó sợ là sẽ bị lạnh cóng như Hàn Hào Điểu."
"Hàn Hào Điểu là chim gì?" Trần Giang Hà hơi nghi hoặc một chút hỏi.
"Đồ ngốc." Từ Chỉ Tích trả lời.
Trần Giang Hà kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, hỏi: "Cô giáo Từ, sao cô lại mắng người?"
Từ Chỉ Tích nâng chiếc cầm trắng nõn lên, nhẹ giọng nói: "Là chính cậu không học thức, đừng có trách tôi."
Trần Giang Hà đưa tay nhéo cằm của cô, cười hỏi: "Cô bắt đầu ghét bỏ em rồi, đúng không?"
"Tôi không có." Từ Chỉ Tích lắc đầu phủ nhận, ánh mắt lóe lên, nghiêng người, vẻ mặt sâu kín nói với Trần Giang Hà: "Cậu chọc tôi giận suốt hai ngày, lúc gọi điện thoại còn cúp điện thoại của tôi, nói cậu hai câu liền bỏ chạy, tôi cảm thấy là cậu không thích tôi nữa."
------
Dịch: MBMH Translate