Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 393 - Chương 393: Đãi Ngộ Đặc Biệt Cho Bạn Trai

Chương 393: Đãi Ngộ Đặc Biệt Cho Bạn Trai Chương 393: Đãi Ngộ Đặc Biệt Cho Bạn Trai

"Không thích cô còn ngàn dặm xa xôi lái xe với cô đến Giang Tây?" Trần Giang Hà hỏi ngược lại một câu, sau đó nói: "Cô giáo Từ, cô sẽ không phải là muốn cho em nói vài lời dễ nghe, dỗ dành cô đấy chứ?"

"Không cần."

Từ Chỉ Tích quay đầu đi, ngơ ngác nhìn cửa sổ xe, nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trần Giang Hà kiếp trước đã từng đặt chân qua vùng đất đả Giang Tây, nhưng mà khi đó là đi công tác, không giống như bây giờ đi xe mang theo Từ Chỉ Tích quyến rũ, tự lái xe đi du lịch chậm rãi.

Điều khiến anh ấn tượng nhất về Giang Tây, cũng không phải Vương Bột dưới ngòi bút Đằng Vương Các, cũng không phải Lư Sơn được giới văn học ca tụng, mà là trước đây lúc đi ngang qua ga Thượng Nhiêu, toàn bộ trạm xe lửa đều đang bán Chân sơn kê nướng Thượng Nhiêu".

Lúc đó ngửi được mùi thơm không nhịn được mua một con, lúc ăn bị cay đến hoài nghi nhân sinh, nhưng mùi vị đùi gà giòn bên ngoài, mềm bên trong khiến mình không cưỡng lại được, hiện tại nhớ tới cũng có chút không tự chủ được nuốt nước miếng.

Giang Tây là một nơi tốt.

Sau khi xe ra khỏi đường cao tốc, Trần Giang Hà bỗng nhiên tấp vào lề, cởi đai an toàn và tiến đến gần Từ Chỉ Tích.

"Cậu làm gì thế?" Từ Chỉ Tích chớp mắt mấy cái, nghiêng người dựa vào cửa sổ xe, hơi kinh ngạc lại hơi khẩn trương nhìn Trần Giang Hà.

"Muốn hôn cô một cái." Trần Giang Hà nói.

Từ Chỉ Tích con mắt trợn tròn, nghĩ thầm tôi còn đang tức giận đây, cậu còn muốn hôn tôi sao?

Không được, tuyệt đối không được!

"A ~ "

Từ Chỉ Tích trong lòng đang nói không được, cũng đã bị hôn một cái.

Từ Chỉ Tích giơ tay đánh hắn, hắn liền đem tay để ở ngực, lại nện, tay đi xuống, Từ Chỉ Tích không dám động, hắn vẫn còn đi xuống, một lát sau thân thể mềm nhũn, toàn bộ thất thủ.

"Đã được chưa?" Từ Chỉ Tích nhẹ nhàng đẩy hắn.

"Còn tức giận không?" Trần Giang Hà dừng lại: "Còn tức giận cứ tiếp tục hôn."

"Không tức giận." Từ Chỉ Tích lắc đầu, nhìn Trần Giang Hà đang ở gần trong gang tấc với ánh mắt mê ly, cái tên này luôn có thể dễ dàng tìm ra được nhược điểm của cô, một đòn liền sụp đổ.

"Như vậy mới được chứ." Trần Giang Hà nắm chặt tay Từ Chỉ Tích, nghiêm túc nói: "Tuy rằng bộ dáng cô lúc tức giận nhìn cũng rất xinh đẹp, thế nhưng về nhà là chuyện vui vẻ, em càng muốn nhìn thấy cô cười rạng rỡ hơn."

"Cậu không căng thẳng chút nào sao?" Từ Chỉ Tích nhẹ giọng hỏi anh.

"Tại sao em phải căng thẳng? Không phải việc em cùng với cô về gặp bố mẹ là chuyện đương nhiên sao?" Trần Giang Hà mỉm cười, gương mặt bình tĩnh thong dong.

"Tôi có chút căng thẳng." Từ Chỉ Tích hít sâu một hơi, lại quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

"Cô đây là gần hương tình e sợ." Trần Giang Hà hỏi: "Cô giáo Từ, đây là lần đầu tiên cô đưa nam sinh về nhà đấy chứ?"

"Ừm." Từ Chỉ Tích gật đầu, nói: "Không tính những người tôi từng hẹn hò trước đây, cậu là người đàn ông đầu tiên tôi chủ động đưa về nhà."

"Những người từng xem mắt với cô, hẳn là đều rất ưu tú?" Trần Giang Hà rất hứng thú mà hỏi.

"Đều là công chức." Từ Chỉ Tích đáp.

"Xem ra tiêu chuẩn tuyển rể của ông Từ là yêu cầu công việc ổn định, hậu trường cứng rắn." Trần Giang Hà cười nói.

"Không thể như vậy sao." Từ Chỉ Tích quay đầu nhìn hắn, nhợt nhạt cười một tiếng nói: "Giống như cậu vậy, lớn lên đẹp trai, tuổi so với tôi nhỏ hơn, lại không có công việc chính chức, ở trong mắt mẹ tôi, cậu gần giống như một tên lưu manh đường phố rồi, cậu có sợ hay không?"

Trần Giang Hà nhướng mày: "Vậy giờ em quay đầu trở về có còn kịp hay không?"

"Không còn kịp rồi." Từ Chỉ Tích đưa tay đặt ở trên đùi của hắn.

Trần Giang Hà cảm nhận được tuyệt chiêu chống sói cực hạn uy hiếp, thế là cười hỏi một câu: "Em nghe nói lễ hỏi ở Giang Tây rất cao?"

"Lời đồn." Từ Chỉ Tích chỉ dùng hai chữ đáp lại, suy nghĩ một chút, vẫn tương đối cẩn thận mà bổ sung nói: "Nhà tôi không cao."

"Em càng hy vọng nhà các cô đòi sính lễ cao." Trần Giang Hà sờ cằm, nghiêm túc nói: "Em không có công việc ổn định, cũng không có hậu phương cứng rắn, ưu điểm duy nhất là có một chút tiền lẻ."

Từ Chỉ Tích thấy vẻ mặt thành thật của anh, trong lòng cao hứng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ở tuổi này của cậu, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không lãnh được, ai nói chuyện với cậu sính lễ chứ? Không nói cái này nữa, mau lái xe về nhà."

"Được, nghe lời cô."

Trần Giang Hà quay tay lái, lái xe về hướng thị trấn Vụ Nguyên.

Gia đình Từ Chỉ Tích sống ở một thị trấn thuộc địa phận Vụ Nguyên, tên là trấn Giang Vịnh, xe chạy trên đường làng, xung quanh là núi xanh nước biếc, hai bên là cánh đồng lúa chín vàng rực rỡ.

Lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt nước, những tòa nhà cổ kính theo phong cách Huệ Châu, làn khói bốc lên và khung cảnh đồng quê tuyệt đẹp mang đến cho người ta cảm giác như đang bước đi trong một bức tranh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0