Vừa dứt lời, mẹ cô Từ Văn Lan từ phòng bếp đi ra, trong đám người bà nhìn thấy con gái lớn đứng sóng vai với Trần Giang Hà, bình thản mỉm cười gật đầu, không nói gì.
Từ Chỉ Tích bình tĩnh giơ ngón trỏ lên, lặng lẽ ra hiệu cho Trần Giang Hà, nhỏ giọng nói: "Mẹ tôi."
"Không cần giới thiệu." Trần Giang Hà mỉm cười, thoải mái nhìn Từ Văn Lan nói; "Khí chất này vừa nhìn cũng biết là mẹ tôi rồi."
Lời này vừa nói ra, em vợ Từ Chỉ Quân cười tiếp lời: "Anh rể, anh nhất định là đến đây cầu hôn đúng không? "
Nghe vậy, Trần Giang Hà quay đầu nói với Từ Chỉ Tích: "Đứa nhỏ Chỉ Quân này thông minh như vậy, em nghĩ đại khái là thí sinh của kỳ thi Thanh Bắc,cần phải phải tập trung huấn luyện nó.”
Từ Chỉ Tích che miệng cười, nghĩ thầm cậu thật sự là không coi bản thân mình là người ngoài, trước mặt nhiều người thân như vậy, khen ngợi này nọ, giống như là bôi mật ong lên miệng vậy.
Lại nghe Từ Chỉ Quân mỉm cười nói rằng: "Anh rể, đoạn đầu tiên trong kỳ thi tuyển sinh liên thông, em xếp hạng đứng nhất toàn huyện, thứ ba toàn thành phố, trường đại học lý tưởng của em là đại học Trung Đại."
"Thật là lợi hại!"
Trần Giang Hà hướng về phía cô giơ ngón tay cái lên, chẳng trách trên cửa treo bốn chữ "Gia Đình Thư Hương", không ngờ một nhà như thế đều là học bá, chỉ có tôi miễn cưỡng đạt được điểm trong kỳ thi thứ hai?
Đợi đã, trường đại học lý tưởng là đại học Trung Đại?
Trần Giang Hà nghĩ thầm cô bé vẫn là cố gắng một chút, thi Thanh Bắc đi.
Với sự trợ giúp của vài tiếng gọi "Anh rể" có trí tuệ cảm xúc cao của Từ Chỉ Quân, những người thân thích với hàng xóm vẫn đang cười Trần Giang Hà "Gan lớn, da mặt dày" cũng ngại không cười nữa.
"Chỉ Quân, người ta còn chưa có kết hôn với chị em đâu, sao em lại vội vã gọi anh rể như vậy?" Từ Tử Minh nhanh mồm nhanh miệng, không nhịn được hỏi một câu.
"Anh Minh, anh là không biết chị em là người như thế nào rồi?"
Từ Chỉ Quân xinh đẹp trong veo như bước, lại có chút tính tình của Hot girl: "Từ nhỏ đến lớn, anh đã từng thấy chị ấy dẫn con trai về nhà chưa?"
"Không có." Từ Tử Minh lắc đầu.
"Anh có từng thấy chị ấy khoác tay với đứa con trai nào chưa?" Từ Chỉ Quân lại hỏi.
Từ Tử Minh nhìn chằm chằm Trần Giang Hà với Từ Chỉ Tích, mới phát hiện em họ vẫn luôn khoát tay hắn.
Vậy thì khó trách.
Từ Chỉ Tích lớn lên xinh đẹp, nổi tiếng ở thị trấn Giang Vịnh, thậm chí là nổi tiếng toàn bộ huyện Vụ Nguyên, lúc còn học cấp 3, liên lục có người đến cửa làm mối, những dịp nghỉ tết mấy năm gần đây lại càng đông hơn, đối tượng mai mối không chỉ giới hạn ở thanh niên địa phương mà còn người từ nơi khác nghe tên mà đến.
Nhưng Từ Chỉ Tích không coi trọng ai trong số họ, mặc kệ đối phương là ai, xuất thân trong gia đình như thế nào, lễ vật đính hôn có cao đến mấy, cũng không thể đả động được đến cô.
Mọi người đều cho rằng ánh mắt của Từ Chỉ Tích quá cao, cho nên khi biết cô ấy muốn dẫn bạn trai về, mọi người đều hiếu kỳ tụ tập vây xem, không nghĩ tới chàng trai trẻ được đưa về, ngoại trừ ngoại hình đẹp trai, thì cũng không có chỗ gì đặc biệt.
Then chốt còn là một người ngoài địa phương.
"Cậu ấy tên là Trần Giang Hà đúng không?"
Hoàng Văn Thành vẫn luôn không nói gì, cười híp mắt hỏi một câu.
"Đúng thế." Trần Giang Hà cười gật đầu: "Nhĩ Đông Trần, đại giang đại hà."
"Cái tên rất có khí thế." Hoàng Văn Thành mỉm cười gật đầu, hỏi tiếp: "Quê nhà ở đâu?"
"Cháu là người ở Quan Thành." Trần Giang Hà đáp.
"Một người Quảng Đông, một người Giang Tây, cách nhau có chút xa." Hoàng Văn Thành nhẹ giọng nói.
"Quả thật có chút xa."
Trần Giang Hà biểu thị tán thành, vừa muốn nói chút gì đó, kết quả lại bị em vợ đoạt nói trước: "Cha, nói đến chuyện yêu đương, khoảng cách không phải là vấn đề, khu vực không phải sai biệt, cảm tình mới là quan trọng nhất."
"Anh rể con vừa nhìn liền biết là một người đáng tin cậy." Từ Chỉ Quân đặc biệt bổ sung một câu, sau đó lặng lẽ đưa tay sờ tiền lì xì trong túi.
Trần Giang Hà trong lòng thầm nói một tiếng hay lắm, phong bao tiền lì xì dày nhất, đúng là không cho lầm người.
Nhưng mà, Từ Chỉ Quân là con gái út trong nhà, nói chuyện đương nhiên không có phân lượng gì, mẹ Từ Văn Lan vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, nói: "Người lớn nói chuyện, trẻ con chõ miệng vào làm gì, trở về nhà làm bài tập đi."
"Ồ!"
Từ Chỉ Quân ồ một tiếng, bĩu môi đi vào nhà, đi chưa được hai bước lại ngoặt trở về, nắm tay mẹ nói: "Mẹ, con đói rồi."
"Chỉ số EQ của em vợ thật cao." Trần Giang Hà không nhịn được sát vào tai Từ Chỉ Tích nói nhỏ.
"Đó là đương nhiên." Từ Chỉ Tích cười nhẹ: "IQ cao, EQ cao, thí sinh thi Thanh Bắc."
"Vợ em mới là tốt nhất." Trần Giang Hà lại nhẹ nhàng nói một câu.
"Lắm lời ~" Từ Chỉ Tích khẽ cáu, trong lòng lại đặc biệt thoải mái.
------
Dịch: MBMH Translate