Từ gia nhân khẩu đông, cơm tối như ăn tiệc, người lớn tuổi ngồi ở bàn chính giữa phòng chính, người trẻ tuổi một bàn, trẻ con một bàn.
Trần Giang Hà vốn định ngồi cùng bàn với mấy đứa nhỏ để có thể ăn ngon, lỗ tai cũng được thanh tĩnh, nhưng mà tuổi tác vượt chỉ tiêu. Lại giống như một ông bố trẻ gửi con đi vườn trẻ, nhìn thấy một cô giáo mầm non đáng yêu xinh đẹp, anh sẽ không nhịn được hỏi một chút người ta có thu nhận những đứa trẻ 4 tuổi và trăm tháng tuổi không, kết quả đương nhiên là bị cự tuyệt ở ngoài cửa.
"Trần Giang Hà, cậu làm nghề gì?"
Lúc ăn cơm, Từ Tử Minh, người từ khi vào cửa liền không quá xem trọng Trần Giang Hà hiếu kỳ hỏi một câu.
Trần Giang Hà giương mắt nhìn về phía Từ Tử Minh, cười đáp: "Làm chút việc nhỏ."
Từ Tử Minh nhíu mày: "Làm ăn không ổn định, hôm nay có, ngày mai không có, tôi thấy cậu hẳn cũng là người từng đọc sách, tại sao không thi vào công quyền hay công chức làm việc?"
Trần Giang Hà nhướng mày, nghĩ thầm lời này nghe cũng quen tai, giống như khi tình hình kinh tế không ổn định, các chuyên gia cho rằng những người trẻ tuổi cũng có thể cho thuê căn biệt thự trống của mình để kiếm tiền thuê nhà, hoặc lái chiếc Rolls-Royce chạy hôn lễ làm nghề phụ, hoặc là lúc trong nhà nghèo đói meo, mất đầu heo đến ăn thịt ...
Từ Tử Minh thấy Trần Giang Hà có vẻ như thờ ơ không động lòng, tiếp tục nói: "Tôi có một người bạn thời đại học, làm việc ở hải quan phía đông Quảng Đông, đãi ngộ rất tốt, nhưng mà cạnh tranh trong các kỳ thi công chức ở các khu vực phát triển rất khốc liệt, nếu không có chút thực lực căn bản thi không đậu, tôi khuyên cậu nên cố gắng lấy chứng chỉ sư phạm hay gì đó, làm giáo viên ổn định hơn làm kinh doanh."
Bản thân Từ Tử Minh là một giáo viên ở một trường tiểu học trong thôn, năm ngoái thuận lợi thi vào được biên chế, bưng lên bát sắt, rất tự hào về bản thân mình, cho nên thích đưa ra lời khuyên cho những người nhỏ tuổi hơn mình với thái độ của một người từng trải.
"Nói rất có đạo lý!" Trần Giang Hà rất tán thành gật đầu, sau đó nói: "Tôi hiện tại là phó bí thư đoàn thanh niên trường đại học tài chính Quảng Đông."
Từ Tử Minh sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Giang Hà, sớm biết trước thì đã không nói nhiều và khuyên cậu ta nên thi lấy chứng chỉ giáo viên.
Lúc này, Từ Chỉ Quân đang ăn cùng bàn nói một câu; "Anh rể, anh thật là lợi hại, chú em hơn 40 tuổi mới lên làm bí thư đoàn thanh niên, anh còn trẻ như vậy đã làm phó bí thư, tiền đồ vô lượng."
"Kỳ thực cũng không có tiền đồ gì, chủ yếu là ổn định, mặt khác anh có thể ở gần chị gái em, thuận tiện chăm sóc cô ấy." Trần Giang Hà mỉm cười nói.
Nghe vậy, Từ Chỉ Tích không nhịn được nhìn anh, nghĩ thầm da mặt cậu cũng dày thật, thường xuyên tới ký túc xá của tôi ăn chùa uống chùa ngủ chùa, còn chiếm tiện nghi của tôi, cậu còn không thấy ngại nói chăm sóc tôi?
"A, hôm nay thật náo nhiệt."
Trong sảnh, một người đàn ông trung niên mập mạp sải bước vào phòng chính.
Trần Giang Hà nghe thấy giọng nói này, cảm thấy quen tai, ngước mắt lên vừa nhìn, quả thật là người quen.
Người đàn ông trung niên cũng vừa hay nhìn thấy Trần Giang Hà, nhếch miệng cười nói: "Tôi còn tưởng rằng có vị khách quý nào tới, hóa ra là cậu, Giang Hà."
"Bí thư."
Trần Giang Hà đứng lên chào hỏi, đồng thời lấy từ trong túi điếu thuốc ra đưa tới.
Người đàn ông trung niên, chính là bí thư đoàn thanh niên đại học tài chính Quảng Đông, Hoàng Dự Chương.
Hoàng Dự Chương nhận điếu thuốc lá từ Trần Giang Hà, cười hỏi: "Ở trường học không phải cậu gọi tôi là chú sao, đến nơi này sao lại khách khí như vậy?"
"Chú."
Trần Giang Hà gọi rất kiên quyết.
"Ngồi xuống đi, không cần câu nệ, đều là người một nhà."
Hoàng Dự Chương vẻ mặt tươi cười ra hiệu Trần Giang Hà ngồi xuống.
Lúc này, Hoàng Văn Thành ở bản chính mỉm cười chào hỏi: "Dự Chương, chú tới đúng lúc lắm, lại đây uống với tôi một ly."
"Không uống không uống, ngày hôm qua mới vừa viết giấy cam đoan kiêng rượu, hôm nay không uống rượu được."
Hoàng Dự Chương vẫy tay, cười từ chối, xoay người kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Trần Giang Hà, dùng ngón tay bình tĩnh gõ nhẹ lên bàn hai lần.
Trần Giang Hà quay đầu cầm Mao Đài để ở đất lên, thuận tay cầm một ly rượu, rót cho bí thư Hoàng.
"Đừng đừng đừng, nói rồi hôm nay không uống rượu, cái đứa nhỏ này ..."
Hoàng Dự Chương đưa tay ngăn cản, ngón tay lại hạ thấp xuống miệng bình.
Trần Giang Hà đổ đầy cho hắn, hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện.
"Việc giao đồ ăn Light Chaser của cậu hiện đang phát triển tới trình độ nào rồi?"
Hoàng Dự Chương nhấp một ngụm rượu, đưa tay gắp mấy hạt củ lạc, mỉm cười hỏi.
"Hiện tại tương đối thuận lợi, nhưng nền tảng vẫn chưa ổn định." Trần Giang Hà trả lời càng thêm thận trọng.
"Quy mô cũng không nhỏ nhỉ?" Hoàng Dự Chương hỏi.
"Số lượng nhân viên chính thức đã vượt qua một ngàn." Trần Giang Hà cười đáp.
------
Dịch: MBMH Translate