"Em rõ ràng là nghiêm túc." Trần Giang Hà nói; "Nếu em muốn cố ý trêu chọc cô, khẳng định sẽ hái bát {{ chia tay trong vui vẻ }}."
"Cậu hát cho tôi nghe đi." Từ Chỉ Tích chu môi nói.
Trần Giang Hà sát vào bên tai cô, nhẹ giọng hát nói: "Chia tay trong vui vẻ, chúc em hạnh phúc, có thể tìm được người càng tốt hơn ..."
"Cậu còn thật sự hát à." Từ Chỉ Tích giơ tay đánh hắn.
Trần Giang Hà cười hì hì chạy xa: "Nhất định phải hát thật, lẽ nào em còn giả hát được sao?"
"Cậu chọc tôi tức chết rồi."
Từ Chỉ Tích vỗ về bộ ngực phập phòng của mình, tức giận nhìn hắn chằm chằm.
Trần Giang Hà ngẩng đầu nhìn trời: "Buổi tối hôm nay thật đẹp."
Từ Chỉ Tích cắn môi không nói lời nào, một lát sau cầm lấy một cây gậy ở cửa ra vào chọc xuống mặt đất, rầu rĩ không vui nói một câu: "Thích hợp đâm tra nam."
"Không đúng." Trần Giang Hà lắc đầu một cái: "Cô nên nói, thích hợp sinh em bé."
Vừa dứt lời, Từ Chỉ Tích quơ lấy gậy đuổi theo hắn.
Trần Giang Hà nhanh chân bỏ chạy, hai người chạy dọc theo các con phố và ngõ hẻm một đoạn dài.
Khi Từ Chỉ Tích có chút không đuổi kịp, bước chân chậm lại không kịp thở, Trần Giang Hà bỗng nhiên vòng trở lại, không nói lời gì dắt tay của cô, hỏi: "Cô đuổi theo nhanh như vậy, là sợ em chạy mất, bỏ lại cô một mình sao?"
"Sợ cậu trời tối lạc đường, không biết làm sao trở về." Từ Chỉ Tích nói.
Trần Giang Hà nghe nói như thế, cúi đầu muốn hôn cô.
Từ Chỉ Tích quay đầu qua tránh.
Trần Giang Hà cũng không miễn cưỡng, đi tới một bên, lấy thuốc lá ra, yên lặng châm một điếu.
Mới vừa hút hai cái, một chiếc xe con xuất hiện tấp vào lề, cửa xe mở ra đi xuống là một thanh niên cao ráo tuấn tú, khí chất tao nhã trẻ tuổi, hắn mỉm cười chào Từ Chỉ Tích: “Chỉ Tích, đã lâu không gặp, em về khi nào thế?”
Từ Chỉ Tích liếc nhìn hắn, thấp giọng trả lời: "Hôm nay mới vừa về."
"Vị này chính là?"
Người thanh niên nhìn Trần Giang Hà, không nhịn được hỏi.
"Bạn trai tôi, Trần Giang Hà." Lúc Từ Chỉ Tích giới thiệu, giọng nói của cô êm dịu, hoàn toàn khác với giọng điệu bình thản vừa rồi.
Người thanh niên mỉm cười nói: "Lần này trở về là đưa bạn trai tới gặp phụ huynh sao?"
"Ừm." Từ Chỉ Tích không mặn không nhạt gật đầu một cái.
Khóe miệng người thanh niên xuất hiện một tia chua xót khó có thể phát hiện ra được, nụ cười ở trên mặt vẫn như trước: "Khi nào đãi tiệc nhớ gửi thiệp cưới cho tôi, tôi nhất định sẽ đến chúc mừng."
"Được." Từ Chỉ Tích vẫn là gật đầu.
Người thanh niên sâu sắc liếc nhìn cô một cái, lại đưa ánh mắt về phía Trần Giang Hà, cau mày nói một câu: "Hút thuốc là thói quen xấu, tôi hi vọng cậu có thể vì Chỉ Tích từ bỏ nó."
"Làm phiền anh nhọc lòng rồi." Trần Giang Hà gảy tàn thuốc, nói: "Lúc nào chuẩn bị mang thai, tôi sẽ cai thuốc."
Người thanh niên ngơ ngẩn, cảm giác như trong ngực mình bị thứ gì đó đâm vào, hít sâu một hơi, xoay người rời đi.
Sau khi xe chạy đi xa, Từ Chỉ Tích hỏi Trần Giang Hà: "Cậu cũng không hỏi một chút hắn là ai sao?"
Trần Giang Hà nhún vai nói: "Không có gì hay để hỏi, đơn giản là đối tượng xem mắt, hoặc là tình địch."
"Hắn là nam sinh được mẹ tôi coi trọng nhất, hai năm trước người trong nhà vẫn luôn khuyên tôi gả cho hắn." Từ Chỉ Tích chủ động nói.
"Người địa phương, giàu có, đẹp trai, hiền lành lịch sự, mẹ vợ em quả thật là có mắt thẩm mỹ." Trần Giang Hà cười nói.
Từ Chỉ Tích bĩu môi, hỏi: "Cậu có muốn biết mẹ tôi đánh giá cậu như thế nào không?"
"Không muốn biết." Trần Giang Hà lắc đầu một cái: "Chuyện theo đuổi cô, em không muốn thua cho bất luận người nào."
"Vậy tôi không nói." Từ Chỉ Tích nhẹ giọng nói: "Trở về thôi, miễn cho người trong nhà lo lắng tôi bị cậu lừa chạy mất."
"Ừm, vừa vặn em cũng cảm thấy có chút lạnh rồi."
Trần Giang Hà ôm cánh tay chà xát, sau đó chậm rãi dẫn cô trở về nhà.
Từ Văn Lan mặc dù không tán thành con gái ở cùng với Trần Giang Hà, nhưng bà đối với Trần Giang Hà vẫn là rất khách khí, không chỉ có tự tay cho thu dọn phòng dành cho khách tốt nhất trong nhà cho hắn, mà còn đem hai bộ quần áo mùa thu mấy người trước đặt cho chồng bà để ở đầu giường của hắn.
Trần Giang Hà tắm xong nằm ở trên giường, gạt bỏ những tạp niệm ở trong lòng, thoải mái ngủ một giấc.
Ngày hôm sau, bên ngoài trời bắt đầu mưa nhẹ, Trần Giang Hà đã quen với việc nhìn thấy những trận mưa bão điên cuồng ở phía đông Quảng Đông, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cơn mưa phùn mùa thu, cảm thấy khá mới mẻ, anh thích thú di chuyển một chiếc ghế đẩu nhỏ, ngồi ở cửa vào nhìn mưa.
Vốn tưởng rằng trời một khi mưa xuống đến liền sẽ không ngớt, kết quả trời chỉ mưa được khoảng nửa tiếng, một trận gió thu thổi qua, mưa rơi dần tạnh, bầu trời phía đông dần dần sáng sủa hơn.
Trần Giang Hà chậm rãi xoay người, tâm trạng bỗng nhiên vui vẻ lên, trong miệng nói lầm bầm: "Sau cơn mưa trời trong mây nở hoa, màu này tượng trưng cho tương lai."
"Cậu không phải là sợ lạnh sao?"
Từ Chỉ Tích không biết lên lúc nào, xuất hiện ở bên cạnh Trần Giang Hà, bàn tay mảnh khảnh nhẹ nhàng khoác lên trên vai anh.
"Thời tiết như vậy, em chỉ cảm thấy thoải mái, không lạnh một chút nào."
Trần Giang Hà mỉm cười, vòng tay ôm lấy eo Từ Chỉ Tích, hỏi: "Có muốn biết vừa rồi em đang suy nghĩ gì không?"
"Có phải là đang nghĩ về tôi không?" Từ Chỉ Tích hỏi hắn.
"Cô biết quá nhiều rồi." Trần Giang Hà vỗ nhẹ chiếc eo thon thả của cô.
"Chúng ta ăn sáng xong quay trở về Quảng Đông." Từ Chỉ Tích nói.
"Vội vã như vậy?" Trần Giang Hà hơi nghi hoặc một chút.
"Tôi không vội, chủ yếu là sợ cậu không quen." Từ Chỉ Tích ôn nhu nói: "Cậu tối hôm qua cũng không ăn cơm."
Trần Giang Hà đứng dậy, sát vào tai Từ Chỉ Tích nói: "Tối hôm qua đồ ăn quá cay."
"Mẹ tôi cố ý." Từ Chỉ Tích nói: "Khi nào về Quảng Đông tôi sẽ nấu cho cậu vài bữa đề bù đắp, muốn ăn cái gì đều được."
------
Dịch: MBMH Translate