“Mấy ngày trước luôn là cậu ấy đưa em đi sao?” Trần Giang Hà hỏi Lâm Tư Tề.
“Ừ, trong ký túc xá của chúng em, quan hệ giữa em và Tử Du là tốt nhất, tình cảm như chị em.”
Lâm Tư Tề gật đầu, tiếp đó lại nói: “Ông chủ, ngày mai về nhà cùng em đi.”
“Được.” Trần Giang Hà cưng chiều liếc nhìn cô, gật đầu đồng ý, thuận miệng hỏi: “Không có anh ở đây mấy ngày, bên Group Buying Nhu Mễ và Công ty 9527 đó có lén lút giở trò gì không.”
“Không có lén lút mà công khai.” Lâm Tư Tề nói.
“Hả?” Chân mày Trần Giang Hà hỏi động.
“Group Buying Nhu Mễ đó tung ra hoạt động đặt đồ ăn một tệ siêu đặc biệt, nhắm vào mục tiêu các khu thắng cảnh chính của Đồng Bằng Châu Thổ Sông Châu Giang.”
Lâm Tư Tề thuận tay cầm hai phiếu giảm giá đưa chó Trần Giang Hà: “Công ty 9527 làm quảng cáo tại Tháp Citic, một triệu phiếu giảm giá đặt đồ ăn được phát ra trong ngày Quốc Khánh, đãi người dân tỉnh thành mộ bữa ăn.”
Trần Giang Hà nhận lấy phiếu giảm giá nhìn, bật cười khen ngợi: “Mánh khóe marketing rất xuất sắc, xem ra Công ty 9527 cũng đã thông suốt, không cứng đầu cứng tay, đầu óc ngu si giống như trước.”
“Nghe nói công ty 9527 vừa đào ra một đội marketing từ Hàng Châu với giá cao.”
Lâm Tư Tề nói: “Về phía Group Buying Nhu Mễ đó chính là có một vị Chủ Tịch kinh doanh Hoa Nam đã nhảy dù vào, nghe nói là một nhân vật lợi hại vừa được điều chuyển từ thị trường nước ngoài về.”
“Tin tức của em rất nhanh nhẹn.” Trần Giang Hà nhướng mi: “Điều này liên quan đến điều động nhân sự của nội bộ công ty nhà người ta.”
Lâm Tư Tề tinh ranh mỉm cười nói: “Đều là công lao của ba em, ông ấy nhàn rỗi không có chuyện gì làm thường hay tìm một vài người bạn cũ uống trà, thuận tiện hỏi thăm chút tin tức, sau đó gửi tin nhắn nói cho em.”
“Tuyệt vời.” Trần Giang Hà cười ha hả nói: “Điều này thật sự nằm ngoài sự dự liệu của anh, đoán chừng ban quản lý cấp cao Group Buying Nhu Mễ và Công ty 9527 suy nghĩ bể đầu cũng không nghĩ ra, trong những người bạn cũ thật ra còn ẩn nấp tình báo viên Light Chaser của chúng ta.”
“Đúng vậy, người ta tưởng rằng ông ấy có ý định đầu tư lĩnh vực group buying take away, cho nên sẵn lòng tiết lộ chút tin tức quan trọng gợi sự hứng thú của ông ấy.” Lâm Tư Tề thản nhiên cười nói: “Em còn đặc biệt chuyển cho ông ấy 500 tệ phí dịch vụ, hy vọng ông ấy không ngừng cố gắng, tiếp tục cung cấp tin tức quan trọng.”
“Ha ha ha ha.” Trần Giang Hà không khỏi bật cười, xoa xoa tay nói: “Ngày mai mang hai chai rượu qua, cùng ba vợ của anh uống vài ly.”
“Không cần mang rượu đến.” Lâm Tư Tề mỉm cười lắc đầu: “Trong nhà có một hầm rượu rất lớn dưới lòng đất, ẩn giấu rất nhiều rượu ngon, chỉ cần anh thích thì cứ tùy tiện chọn.”
Trần Giang Hà nhìn cô sững sờ.
Lâm Tư Tề cười hì hì nhìn thẳng vào mắt anh, trong tình cảm của cô, tốt với một người hoàn toàn không cần bất kỳ lý do gì, bản thân có, trong nhà có, chỉ cần anh thích, có thể cho liền cho, nếu mà tình cảm đòi hỏi phải tính toán khắp nơi, phải dùng chip ngang giá đến trao đổi, cô thà không yêu đương.
“Rõ ràng không uống rượu, tại sao hơi choáng váng đầu, rơi vào mơ hồ vậy chứ?”
Trần Giang Hà giơ tay lên xoa xoa huyệt thái dương.
“Có phải quá mệt hay không? Ngồi xuống đi em giúp anh ấn.”
Lâm Tư Tề đẩy ghế làm việc qua, sau khi đợi anh ngồi xuống, đưa tay nhéo vào vai cổ, nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại nghỉ ngơi, em giúp anh thư giãn một chút.”
“Lên lầu, nằm trên giường.”
Trần Giang Hà biết bây giờ mình nhắm mắt lại thì có thể ngủ, cho nên dẫn theo cô thư ký nhỏ lên tầng 5.
Đúng như dự đoán, khi anh nằm xuống giường đầu gối lên chân Lâm Tư Tề, để cô nhẹ nhàng xoa bóp vai sau cổ vài phút, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Khi thức dậy thì ngoài trời đã sáng, ánh mặt trời xuyên vào cửa sổ, Trần Giang Hà hé mắt, nhìn Lâm Tư Tề đang ngủ bên cạnh, lúc này mới phát hiện thì ra mình gối lên chân cô ngủ cả đêm, khi lấy đầu ra có thể thấy rõ dấu vết do áp lực lâu dài để lại trên làn da trắng nõn.
“Tư Tề.” Trần Giang Hà vỗ vào mông cô.
Lâm Tư Tề ung dung thức dậy quay sang, vừa ngây ngô vừa đáng yêu liếc nhìn Trần Giang Hà.
Trần Giang Hà giúp cô xoa chân, hỏi: “Tối qua khi anh ngủ, sao không đẩy đầu của anh ra?”
“Em muốn để anh ngủ thoải mái một chút.” Lâm Tư Tề hơi nhấc chân lên, phát hiện đã tê rần, lúc cử động như thể không nghe theo sai bảo.
“Lần sau đừng có bao giờ làm như vậy.” Trần Giang Hà hà vài hơi nóng vào lòng bàn tay, xoa bóp nhiều lần, cho đến khi vết bầm dần dần nhạt đi: “Bây giờ nhúc nhích thử xem.”
Lâm Tư Tề nhấc chân lên, cảm giác tốt hơn nhiều, nâng người lên ôm lấy Trần Giang Hà, làm nũng ở bên tai anh nói: “Em muốn đến phòng vệ sinh nhưng mà chân tê cứng không thể đi lại được, anh ôm em đi, có được không?”
------
Dịch: MBMH Translate