“Thế này liệu có khiến tôi trông hơi biến thái không?” Trần Giang Hà hỏi.
“Không biết.” Lâm Tư Tề khẽ gật đầu, cười nói: “Nếu không anh thay em đi phòng vệ sinh, em sẽ nằm trên giường…”
“Đề nghị này không tệ.” Trần Giang Hà đứng dậy mang giày, bịch bịch bịch bước vào phòng vệ sinh mở nước.
Đợi anh xả nước xong rồi ra ngoài, Lâm Tư Tề đã đứng dậy, trong miệng ngậm dây thun đang đứng trước gương buộc tóc.
Trần Giang Hà hứng thú đứng sang một bên quan sát, thời điểm cô thư ký nhỏ buộc tóc rất đẹp, đường cong cơ thể mềm mại đó cực kỳ bắt mắt, tuyệt vời không thể tả.
“Em muốn đi tắm.” Lâm Tư Tề buộc tóc xong bước đến cạnh Trần Giang Hà, khẽ cười hỏi anh: “Có muốn cùng nhau hay không?”
“Không tắm được hay không?” Trần Giang Hà hỏi ngược lại.
Lâm Tư Tề cúi đầu nhìn anh, hiểu ý cười nói: “Anh muốn như thế nào cũng được.”
Dứt lời, cô lặng lẽ quay lưng lại với anh.
…
Xao động của tuổi trẻ luôn chẳng phân biệt thời gian, chẳng hỏi lý do, giống như tình yêu không biết nguồn gốc, chín nông một sâu.
Nhưng, chuyện quan trọng nhất hôm nay không phải ở trong phòng yêu đương với cô thư ký nhỏ, mà là phải cùng cô đến Thâm Quyến gặp ba mẹ.
Nhà Lâm Tư Tề nằm trong khu biệt thự giao nhau ở đại lộ Nam Hải với đường Duyên Sơn ở Xà Khẩu, quận Nam Sơn
Nơi này là khu biệt thự mở rộng trước kia của Nam Sơn, mặc dù giá nhà đất ở Thâm Quyến vẫn chưa tăng vọt, những người có thể sống ở khu vực này cũng đều không giàu thì sang.
“Căn thứ tám phía trước chính là nhà của em.” Lâm Tư Tề chỉ vào biệt thự đằng trước cách đó không xa, hơi phấn khích nói: “Em hình như thấy ba, ba đang tưới hoa.”
Trần Giang Hà lái xe về phía trước, dừng lại trước cửa căn thứ tám.
Lúc này, Lâm Triết Bình đang loay hoay với hơn chục cây hoa cảnh quý được ông dốc lòng chăm sóc, trên sân cỏ cách đó không xa, có một chú chó Phốc Sóc đáng yêu đang vui mừng nhảy nhót, người dắt chó chính là một người phụ nữ xinh đẹp nhìn rất thùy mị lại có khí chất không tầm thường.
“Tiểu Hạp Tử!”
Lâm Tư Tề vừa xuống xe, không gọi ba cũng không gọi mẹ, trước tiên hét một tiếng Tiểu Hạp Tử.
Chú chó Phốc Sóc trên sân cỏ nghe được tiếng hét này, lắc mông, hai con mắt to đăm đăm nhìn Lâm Tư Tề, lập tức dang rộng tứ chi vô cùng vui mừng, nhiệt tình vẫy đuôi, tắc tắc tắc vọt về phía cô như một cơn gió.
“Hà hà.”
Chú chó Phốc Sóc chạy đến cạnh Lâm Tư Tề, muốn vừa bật vừa nhảy vào trong ngực cô.
Lâm Tư Tề giơ tay lên trêu chọc nó vài lần, sau đó đưa tay ôm lấy, chuyển hướng Trần Giang Hà, cười hì hì sờ đầu chó nói: “Kêu ba ba~”
Chú chó Phốc Sóc rất nghe lời hướng Trần Giang Hà hú lên hai tiếng.
Trần Giang Hà vô cùng thích thú đưa tay nắm lấy chân chú chó, cười híp mắt hỏi nó: “Năm nay thịnh vượng không?”
“Uông uông, uông uông.”
Chú chó Phốc Sóc lại kêu vài tiếng.
“Chó ngoan.”
Trần Giang Hà hài lòng sờ chủ nhân nó.
Lâm Tư Tề đứng mỉm cười để anh sờ vài cái, đôi mắt mùa thu động lòng người đó khẽ lấp lánh, giống như cô vợ nhỏ xinh đẹp ôm con và ngọt ngào âu yếm người yêu, ấm áp lại hạnh phúc.
“Nếu như thật sự có con thì tốt rồi.” Trong lòng Lâm Tư Tề thầm nghĩ.
Lúc này, người phụ nữ xinh đẹp dắt chó trên sân cỏ vừa rồi bước đến, mặt nở nụ cười quan sát tỉ mỉ Trần Giang Hà, hài lòng gật đầu nói: “Đúng là tuấn tú lịch sự.”
Nghe vậy, Lâm Tư Tề thả chú chó trong tay xuống, đứng cạnh Trần Giang Hà nghiêm túc nói: “Mẹ, con xin trịnh trọng giới thiệu với mẹ. Vị này là lớp trưởng lớp 1 quản trị kinh doanh của chúng con, Phó Bí Thư sinh viên Đoàn Ủy của Trường, Chủ Tịch Công ty Trách Nhiệm Hữu Hạn Công Nghệ Light Chaser, Trần Giang Hà bạn trai con!”
Lâm Tư Tề giới thiệu xong, khẽ lặng lẽ nhích lại gần bên tai Trần Giang Hà nhỏ giọng nói: “Mẹ em, Liễu Yến Thu, nếu ông chủ không ngại…”
Lâm Tư Tề còn chưa nói xong, Trần Giang Hà đã mỉm cười gọi một tiếng: “Mẹ.”
“Đứa trẻ ngoan.”
Liễu Yến Thu tính tình dịu dàng, nghe được tiếng mẹ này của Trần Giang Hà, mặt mày tràn đầy nụ cười, luôn miệng khen: “Vừa là lớp trưởng, vừa là chủ tịch công ty, lợi hại hơn nhiều so với ba con khi còn trẻ.”
“Cũng không sao, khi còn trẻ anh chỉ là một người đi khắp hang cùng ngõ hẻm thu mua đồng nát, Trần Giang Hà tuổi còn trẻ đã là chủ tịch công ty, không so được.”
Lâm Triết Bình cười ha hả nhận câu so sánh, thả bình tưới trong tay xuống, xoa xoa tay bước đến vắt lên vai Trần Giang Hà nói: “Lần trước đã không uống thỏa thích với cậu ở khách sạn White Swan, trưa nay uống nhiều hơn vài ly với tôi, như thế nào?”
“Tất nhiên không vấn đề gì.” Trần Giang Hà trả lời rất sảng khoái.
“Con cũng muốn uống một chút.” Lâm Tư Tề nói.
Lâm Triết Bình nhìn con gái, trêu ghẹo nói: “Thư ký này của cậu đúng là trọn bổn phận, thậm chí việc cản rượu cho ông chủ này cũng tự học sao?”
“Nào có.” Lâm Tư Tề nhoẻn miệng cười, nói: “Ông chủ nhà con đều chưa từng dẫn con ra ngoài giao lưu, cũng chỉ nhâm nhi vài ly với hai người ở nhà.”
“Được được được, nhâm nhi vài ly, nhâm nhi vài ly.”
Lâm Triết Bình hoàn toàn không có uy quyền gì trước mặt con gái, trên căn bản cô nói cái gì chính là cái đó, tháo mỗi chuỗi chìa khóa từ bên eo ra, hỏi Trần Giang Hà: “Có muốn đến xem những loại rượu hảo hạng trong hầm rượu dưới nhà không?”
------
Dịch: MBMH Translate