Trần Giang Hà trò chuyện với Lâm Triết Bình rất hợp từ 1 giờ tán gẫu đến 4 giờ chiều, một chút cũng không cảm thấy mệt ngược lại cảm thấy hưng phấn, vả lại được lợi rất nhiều.
“Được rồi, hôm nay trò chuyện nhiều như vậy, chuyện trò tiếp nữa, hộp thuốc lá này đều hút hết.”
Lâm Triết Bình gõ hộp thuốc lá sắp trống rỗng trong tay, mỉm cười đứng dậy, nhỏ giọng nói với Trần Giang Hà: “Đừng nhìn mẹ Tử Tề hòa nhã dễ gần mỉm cười thật ra bà ấy quản tôi rất nghiêm, một ngày nhiều nhất nửa hộp thuốc lá, 100ml rượu, hôm nay xem như dính hào quang của cậu, ngoại lệ thả lỏng kiểm soát.”
“Vậy về sau con sẽ thường xuyên đến.” Trần Giang Hà cười toe toét.
“Cái thằng nhóc này thật là một người thông minh.” Lâm Triết Bình cười ha hả vỗ vai Trần Giang Hà: “Sau này cứ xem nơi này như nhà mình, muốn đến thì đến, ở thường cũng được.”
“Vâng.”
Trần Giang Hà cũng không khách sáo với ba vợ, gật đầu đồng ý, suy cho cùng Lâm Triết Bình hoàn toàn không coi anh là người ngoài, nếu nói anh cư xử lịch sự ngược lại sẽ biểu hiện không khôn ngoan.”
Vào buổi tối Lâm Triết Bình có tiệc xã giao mà còn dẫn theo vợ Liễu Yến Thu cùng nhua ra ngoài, cho nên tối nay trừ người giúp việc, cũng chỉ có Trần Giang Hà và Lâm Tư Tề, và chú chó phốc sóc Tiểu Hạp Tử ở nhà đi theo bên chân hai người vui vẻ.
Tivi trong phòng khách đang chiếu bộ phim truyền hình《Đại Thời Đại》với sự tham gia của Trịnh Thiếu Thu, Lưu Thanh Vân và những người khác.
Bộ phim này là tác phẩm kinh điển về cạnh tranh tài chính được quay vào những năm 90, đã từng gây ra một cơn sốt người xem của Đại Lục, Đài Loan và Hồng Kông, “Hiệu Ứng Đinh Giải” nổi tiếng trong bộ phim, đến nay vẫn ảnh hưởng đến thế đi của thị trường chứng khoán Hồng Kông ở một mức độ nhất định.
Khi Trần Giang Hà xem bộ phim này trước đây, trọng tâm chú ý cho đến bây giờ không phải cạnh tranh tài chính trong bộ phim cực kỳ chân thực và phù hợp với thực chiến, mà là vài vị vai nữ chính đặc sắc bên trong.
“Chu Tuệ Mẫn thật là đẹp, Quách Ái Minh cũng xinh đẹp.”
Khi Lâm Tư Tề xem phim, tất nhiên cũng đã có ôm ý tưởng giống với Trần Giang Hà trước đó, thực sự thích xem những vướng mắc tình cảm giữa hai vai chính và Lưu Thanh Vân.
“Ông chủ, nếu anh là Phương Triển Bác, anh sẽ chọn thế nào?” Lâm Tư Tề kéo tay Trần Giang Hà, tò mò hỏi anh một câu.
Trần Giang Hà mỉm cười nói: “Là sinh viên của thời đại mới, anh không muốn làm câu hỏi trắc nghiệm của trường tiểu học.”
Lâm Tư Tề nháy mắt, nói: “Anh muốn tất cả không?”
“Muốn.”
Trần Giang Hà gật đầu, anh không có bí mật gì trước mặt cô thư ký nhỏ, cũng không cần thiết phải cố tình che giấu những suy nghĩ thực sự trong lòng mình.
“Anh thật sự tham lam.”
Lâm Tư Tề nhịn không được cúi đầu, nhẹ nhàng cắn một cái len tay Trần Giang Hà, sau đó lại ngẩng đầu, chu môi nói: “Nhưng ví dụ Triển Bác tốt, hai cô gái đều toàn tâm toàn ý yêu hắn, hắn lại do dự, được cái này mất cái kia, cuối cùng người yêu chết trong lòng hắn, chỉ nghĩ đến thôi cũng khó lòng buông bỏ.”
“Phim truyền hình luôn phải tạo ra những tình tiết buồn để khiến người xem phải khóc, như thế mới có thể làm cho người xem khắc sâu ấn tượng với nó.” Trần Giang Hà nhéo má Lâm Tư Tề, nhẹ nhàng nói.
“Anh có nghĩ đến lỡ như một ngày nào đó cô Từ đụng mặt cô gái đó, thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Lâm Tư Tề hỏi.
“Sét trời hấp dẫn lửa đất, nổ tan xương nát thịt của anh, sau đó em phụ trách giúp đỡ nhặt xác.” Trần Giang Hà nói.
“Ôi, mới không cần.” Lâm Tư Tề lắc đầu, nói: “Bất kể họ nghĩ gì, dù thế nào em cũng sẽ đi theo anh không lay chuyển.”
Trần Giang Hà sâu sắc liếc nhìn Lâm Tư Tề, cười nói: “Tiểu phú bà như em không phải lo lắng về ăn mặc này, tiền trong nhà nhiều đến mấy đời cũng xài không hết, sao cứ cố chấp coi trọng anh như vậy chứ?”
Lâm Tư Tề đưa tay ôm cổ Trần Giang Hà, nói rất chân thành: “Bời vì anh là người đàn ông đầu tiên khiến em rung động mà chủ động theo đuổi.”
“Cái này… Anh chỉ có thể nói ba đời may mắn.” Trần Giang Hà cười nói.
Lâm Tư Tề dán vào bên tai Trần Giang Hà, nhẹ giọng nói: “Em nói cho anh một bí mật.”
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu.
“Thật ra thì em đã có chút thích anh khi em tham gia khóa huấn luyện quân sự vào năm nhất.” Lâm Tư Tề nói.
Trần Giang Hà suy nghĩ, nói: “Anh không có ấn tượng gì về việc huấn luyện quân sự.”
“Khi huấn luyện quân sự, các chàng trai trong lớp luôn nhìn chằm chằm vào ngực em, chỉ có anh bao giờ cũng cúi đầu, có lần em đi ngang qua anh, anh ngẩng đầu liếc nhìn em, còn mỉm cười với em, lúc ấy em đã ngây ngẩn, trong đầu đều là chàng trai này thật đẹp trai, nụ cười trong sáng, đặc biệt tỏa nắng.” Lâm Tư Tề mang vẻ mặt nhớ lại nói.
“Được rồi, vốn dĩ anh luôn nghĩ rằng anh thu hút em là dựa vào tài hoa, không ngờ cuối cùng vẫn dựa vào khuôn mặt.” Trần Giang Hà nhún nhún vai nói.
------
Dịch: MBMH Translate