Trần Giang Hà quay đầu nhìn, bỗng nhiên bắt gặp Khương Diệc Xu vừa xuống lầu, trong tay nha đầu này lại xách một túi muối ăn.
“Diệc Xu, đưa muối cho tôi.” Phong Cầm nói.
“À.” Khương Diệc Xu đưa muối cho cô ta.
Sau khi Phong Cầm nhận lấy, bước về trước mấy bước đến cạnh Trần Giang Hà, nói lắp bắp: “Tôi, tôi có thể đút cho anh túi muối được không?”
Trần Giang Hà sửng sốt, sau đó cười hì hì nhìn về phía Khương Diệc Xu, giơ tay lên chào hỏi: “Em đến đây.”
Khương Diệc Xu bước đến.
Trần Giang Hà đưa tay nhéo nhẹ má cô, cười nói: “Em thật xấu nha, giống như hầu hết cư dân mạng, đều đút cho anh túi muối sao?”
Tương tác thân mật thế này, Phong Cầm lập tức đơ người, ở phía sau không xa Chu Đăng Lan và Vương Thục Phân cũng ngơ ngác nhìn chăm chú Khương Diệc Xu và Trần Giang Hà.
“Không có.” Hai má Khương Diệc Xu ửng đỏ lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Em theo chân xuống đây gặp anh.”
“Phải không?” Trần Giang Hà chớp mắt hỏi cô: “Anh trông đẹp trai hay không?”
“Đẹp trai.” Khương Diệc Xu gật đầu.
Trần Giang Hà thích nhất câu trả lời không màu mè và thật thà này của cô, thế là hứng thú hỏi tiếp: “Em có thích anh không?”
Khương Diệc Xu ngẩng đầu nhìn anh, xấu hổ trả lời câu hỏi này, nhẹ nhàng chỉ vào Phong Cầm bên cạnh và Đại tỷ, Nhị tỷ phía sau của ký túc xá: “Bạn cùng phòng của em.”
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu, mỉm cười chào hỏi và tự giới thiệu: “Chào mọi người, tôi là Trần Giang Hà, bạn trai của Diệc Xu.”
Đám người Phong Cầm bối rối trong gió.
Trần Giang Hà thấy họ đều không trả lời, lại suy nghĩ đơn hàng thức ăn vừa rồi chỉ có ba món, ba hộp cơm, lười nói thêm gì đó với họ, quay lại hỏi Khương Diệc Xu: “Có phải em vẫn chưa ăn gì đúng không?”
Khương Diệc Xu gật đầu.
“Anh cũng chưa ăn.” Trần Giang Hà mỉm cười, nói: “Hiếm khi đến một chuyến, lại đúng lúc gặp em thế này, có nên bày tỏ một chút, chiêu đãi anh ăn một bữa ngon hay không?”
“Nên.” Khương Diệc Xu lấy thẻ cơm ra.
Trần Giang Hà rất hài lòng, giả vờ khách sáo hỏi bạn cùng phòng Khương Diệc Xu một câu: “Mọi người có muốn cùng đi không?”
“Không không, chúng tôi ăn thức ăn vừa giao được rồi.”
Phong Cầm vẫy vẫy tay, xoay người hướng Đại tỷ Nhị tỷ nhìn nhau, bước nhanh quay lại ký túc xá.
“Bạn cùng phòng của em có lẽ đều chê anh cả người đều mô hôi, không muốn cùng ăn với anh.” Trần Giang Hà rất là hờ hững, hỏi Khương Diệc Xu: “Em có ghét bỏ không?”
“Không ghét bỏ.”
Khương Diệc Xu mỉm cười lắc đầu, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán anh, còn đặc biệt sáp gần lại ngửi anh.
“Có mùi hôi không?” Trần Giang Hà hỏi một câu, lại nhất thời nảy sinh lòng tham nói: “Muốn nghe em gọi tiếng anh.”
“Ờ.” Khương Diệc Xu đầu tiên là liếc nhìn xung quanh, nhận thấy không có người nào, bỗng nhiên nhón chân nhẹ nhàng hôn lên mặt anh một cái, ôn nhu nói: “Giao thức ăn vất vả rồi, anh.”
“Xong rồi, anh mê mệt tiếng “anh” này của em khó mà thoát khỏi.”
Trần Giang Hà đưa tay nắm lòng bàn tay Khương Diệc Xu, cười hì hì nói: “Sau này anh giao thức ăn nuôi em, được không?”
“Được.” Khương Diệc Xu gật đầu, tiếp đó còn nói: “Gần đây doanh số bán hàng của cửa hàng trực tuyến quốc tế Amazon của chúng ta đã gia tăng.”
“Đây là chuyện tốt.”
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý, bỗng nhiên thay đổi ý nghĩ: “Có phải em muốn kiếm tiền bao nuôi anh không?”
“Phải.” Khương Diệc Xu không chút do dự gật đầu: “Trước đây em đã hứa với anh, em sẽ cố gắng làm được.”
“Suy nghĩ này rất nice, nên nghiêm túc thực hiện, anh gần đây dạ dày không tốt, bác sĩ khuyên anh ba bữa nên húp cháo.” Trần Giang Hà nói.
Khương Diệc Xu biết anh đang nói lên điều gì, nhưng lại đặc biệt phối hợp hỏi: “Liệu ba bữa húp cháo có quá nhạt không?”
“Chỉ cần đủ mềm, nhạt chút cũng không sao, nếu thật sự không được có thể thêm chút đường.” Trần Giang Hà nghiêm túc nói.
“Không thêm muối sao?” Khương Diệc Xu mỉm cười hỏi.
“Không thêm, anh thích ngọt một chút.” Trần Giang Hà nắm tay cô bước đến trước xe điện: “Lên xe, anh đưa em đi ăn đồ ăn ngon.”
“Ừ.” Khương Diệc Xu gật đầu, chỉnh sửa lại váy, rất thùy mị nghiêng người ngồi lên.
“Ngồi như vậy dễ té đấy.” Trần Giang Hà nhắc nhở.
Khương Diệc Xu đưa tay nắm lấy eo anh, sau đó ôm chặt nhẹ nhàng nói: “Anh chỉ cần chậm một chút là được.”
“Có cần phải nhẹ một chút không?” Trần Giang Hà quay đầu hỏi cô.
Hai má Khương Diệc Xu ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Có chút xấu xa.”
“Ha ha.” Trần Giang Hà cười ha ha, nói: “Anh là một người giao hàng bình thường không có gì lạ, sao có vận khí tốt thế này, ra ngoài giao thức ăn lại nhặt được hoa khôi Đại Học Trung Văn Hồng Kông?
“Không phải hoa khôi.” Khương Diệc Xu lắc đầu phủ nhận.
“Vậy là gì?” Trần Giang Hà hỏi một câu, thầm nghĩ còn có cô gái nào ở Đại Học Trung Văn Hồng Kông xinh hơn cậu sao? Tôi nhìn xung quanh, nhìn lên nhìn xuống cứ thế không phát hiện.
“Bạn gái anh.” Khương Diệc Xu nhỏ giọng nói.
Bốn chữ nhẹ nhàng thốt ra khiến trái tim Trần Giang Hà tan chảy, khi đạp xe một bước run, ba bước rung, năm bước ngừng thở hổn hển, kỹ năng tương đương với tài xế xe buýt, đi xe đạp điện bỗng mang theo tinh hoa và tâm hồn của các em gái.
Khương Diệc Xu rõ ràng rất ít uống rượu, cũng rất ít say xe, khi ngồi xe điện của Trần Giang Hà, nhắm mắt lại, má dán vào lưng anh, lúm đồng tiền duyên dáng trên mặt đó mơ hồ lộ ra vài phần men say mê người.
“Ơ, shipper Light Chaser đó vừa lái xe ra khỏi cổng trường, nhìn quen quá.”
------
Dịch: MBMH Translate