Cổng chính Đại Học Trung Văn Hồng Kông, giảng viên Đào Hân Nhiên đang cầm hộp cơm đôi mắt lóe lên, cảm giác vừa rồi trong lúc vô tình mình đã nhìn thấy được người quen, nhưng lại không chắc chắn, khi quay người nhìn thì chiếc xe điện kia đã đi xa.
“Chắc là nhìn nhầm rồi, thành phố Đại Học Long Động cách đây khá xa, không thể nào là bạn học Trần Giang Hà.”
Đào Hân Nhiên không nhĩ nhiều, bước đi.
Sau khi Trần Giang Hà và Khương Diệc Xu ăn trưa bên ngoài trường xong, chạy xe trở lại trung tâm phân phối Light Chaser Phiên Ngung để sạc điện, tiếp đó nhận hai đơn đặt hàng trà chiều, hoàn thành nhiệm vụ giao hàng hôm nay rồi về nhà.
Một đường gió bụi dặm đường trở lại cơ sở Light Chaser, Trần Giang Hà liếc nhìn mấy chiếc xe công vụ cáo cấp đậu trước cửa, xe điện rẽ một góc lái đến cửa hàng tiện lợi cách đó không xa, mua một chai nước suối, sau khi mở nắp chai xối từ đầu đến chân ồ ồ rồi vẫy vài lần như con vịt ra khỏi nước, đưa vỏ chai cho bà cụ nhặt rác ven đường, quay lại lối vào cơ sở Light Chaser.
Lúc này, ba người mặc vest, khí chất không tầm thường, lãnh đạo trước sau đông đúc vừa thị sát xong cơ sở qua Light Chaser, cùng bước ra với Lâm Tư Tề.
“Chàng trai, cậu chính là Trần Giang Hà đi?”
Lãnh đạo đi đầu trong đám người không chỉ có khí chất không tầm thường, thị lực cũng không tầm thường, sau khi thấy Trần Giang Hà, mỉm cười hỏi một câu rồi bước lên trước chìa tay ra, hữu nghị muốn bắt tay với anh.
Trần Giang Hà đưa tay bắt tay với ông: “Chào ngài, tôi là Trần Giang Hà.”
“Làm rất tốt!” Lãnh đạo nắm chặt bàn tay ướt đẫm của Trần Giang Hà, sâu sắc nói: “Cậu tuổi còn trẻ, có ý tưởng, có sự năng động, lại chịu cực, tinh thần đáng khen! Đồng thời cũng làm tấm gương sáng cho các sinh viên Quảng Đông của chúng tôi, sinh viên có thể đạt được những thành tựu trong lập nghiệp như vậy, giỏi vô cùng!”
Nghe được lãnh đạo khen, Trần Giang Hà rất khiêm tốn nói: “Tôi có thể có được chút thành tựu này, chủ yếu nhờ vào ủng hộ mạnh mẽ của lãnh đạo trường, cùng với giảng viên cố vấn hết lòng hướng dẫn, quan trọng nhất chính là môi trường kinh doanh tốt ở phía đông Quảng Đông của chúng ta, cung cấp cho người lập nghiệp như sinh viên không gian rộng lớn để phát triển.”
Lời này của Trần Giang Hà vừa nói ra, Tưởng Bình Nguyên Trưởng Khoa, Hà Miểu Phó Trưởng Khoa, Hoàng Dự Chương Bí Thư Đoàn Ủy Đại Học Tài Chính Quảng Đông, trên mặt đều lộ ra nụ cười vui mừng.
Nụ cười trên khuôn mặt người lãnh đạo ngày càng ấm áp, vỗ vỗ mu bàn tay Trần Giang Hà nói: “Không ngừng cố gắng, phát triển phía đông Quảng Đông, phải dựa vào những người tuổi trẻ như các cậu chống đỡ, tương lai phía đông Quảng Đông, cũng thuộc về những người tuổi trẻ như các cậu.”
Dứt lời, lãnh đạo cười ha hả dẫn nhân viên đi theo tời đi.
Sau khi lãnh đạo đi, Hoàng Dự Chương bước đến bên cạnh Trần Giang Hà, cười híp mắt nói: “Vị trí của cậu trong 10 thanh niên xuất sắc nhất phía đông Quảng Đông, ba sinh viên xuất sắc nhất tỉnh đã được đảm bảo.”
“Cám ơn bí thư đề bạt.” Trần Giang Hà cười nói.
“Ở nơi riêng tư còn lễ độ với tôi thế này?” Hoàng Dự Chương giơ tay lên vỗ vai Trần Giang Hà nói: “Tối nay đến chỗ tôi uống vài ly, cũng gọi cô Từ của cậu đến.”
“Vâng.”
Trần Giang Hà gật đầu đồng ý.
Hoàng Dự Chương nhìn cả người Trần Giang Hà đều ướt đẫm mồ hôi, trên mặt cũng đầy vẻ tán thưởng: “Vốn dĩ tôi còn lo rằng sau khi cậu đạt được thành tích sẽ lung lay, nhìn thấy cậu trầm ổn như vậy, tôi an tâm rồi.”
“Con người của tôi luôn chững chạc.” Trần Giang Hà mỉm cười, sau đó sáp lại bên tai Hoàng Dự Chương nói: “Chú, ba mẹ vợ cháu hình như có chút ý kiến với cháu.”
Hoàng Dự Chương bật cười nói: “Chẳng qua bà ấy nhìn dáng dấp cháu đẹp trai, biết nói chuyện, tuổi trẻ tài cao, sợ cháu ba lòng hai ý, tâm địa gian xảo.”
“Cháu đừng nghĩ nhiều, trở về chú sẽ giúp cháu nói vài lời nói phải, xóa bỏ nghi ngờ của bà ấy là được.” Hoàng Dự Chương nói.
“Cảm ơn chú.” Trần Giang Hà mặt đầy cảm kích, nhưng lại gãi đầu nói: “Khoảng thời gian này cháu bận phối hợp tuyên truyền phát triển công ty, bỏ lỡ rất nhiều buổi học.”
Hoàng Dự Chương gật đầu bày tỏ hiểu: “Cá và bàn chân gấu không thể kiêm một lúc được, chuyện này chú giúp cháu lên tiếng chào hỏi giảng viên đảm nhiệm là được, về điểm thi này, cháu không cần quan tâm.”
“Ngày đúng là chú ruột của cháu.” Trần Giang Hà ngốc nghếch cười nói.
“Bớt đi.” Hoàng Dư Chương khoát khoát tay, nói: “Thằng nhóc như cậu nếu thật sự muốn thắt chặt mối quan hệ, thì đưa cho chú một chai rượu vang hảo hạng trong bộ sưu tập của cháu để thỏa mãn cơn thèm.”
“Không phải ngài viết cam kết bỏ rượu sao?” Trần Giang Hà trêu chọc nói.
“Cháu đây là không hiểu, giấy cam kết của đàn ông, thường chỉ có hiệu lực trong ba đến năm ngày, qua rồi thì không giữ lời. Hàng ngày ở ngoài bận bịu công việc, về nhà uống 100ml rượu đã sao?” Hoàng Dư Chương cười nói xong, phủi mông đi.
Thật có khí phách.
Trần Giang Hà im lặng cho chú một like, quay đầu nhìn, cô thư ký nhỏ cầm khăn lông bước đến, quan tâm hỏi: “Lau mồ hôi trên người trước, sau đó đi tắm thay quần áo khác, có người muốn gặp cậu.”
------
Dịch: MBMH Translate