Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 412 - Chương 412: Cậu Cứ Giả Vờ Tiếp Đi

Chương 412: Cậu Cứ Giả Vờ Tiếp Đi Chương 412: Cậu Cứ Giả Vờ Tiếp Đi

Tôn Thiên vừa nói xong, Lưu Đống Lương liền đứng dậy đi tới đầu giường, lật chiếu lên, lấy ra một xấp tiền giấy, ném nó cho Tôn Thiên:

"Tiền mì gói nửa kỳ sau của cậu, anh bao."

Vương Viễn Bằng đưa phiếu ăn cho anh ta:

"Tôi hiếm khi tới căn tin ăn cơm, cậu cầm lấy dùng đi."

"Tiểu Thiên, kể từ ngày hôm nay, số tiền 573 tệ mà cậu thiếu tôi thành 0 tệ."

Trương Khải nói:

"Sau này cậu mà có ăn chực, tôi cũng sẽ không ghi sổ."

"Tam ca, anh thì sao?"

Tôn Thiên lúng túng hỏi Trần Giang Hà.

"Tôi?"

Trần Giang Hà đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của anh ta nói:

"Chăm chỉ rèn luyện thân thể, nhớ rèn luyện võ công nữa. Tương lai anh sẽ cho cậu làm đội trưởng đội bảo vệ."

Nói xong, anh đi tới đầu giường Vương Viễn Bằng, lấy hai viên kẹo the ra ăn.

"Giang Hà, cậu ăn một cái bánh bao thôi đã no rồi à?"

Lưu Đống Lương hỏi.

Trần Giang Hà cười nói:

"Bánh bao chỉ là đồ ăn lót dạ mà thôi, đi ăn với cô Từ mới là bữa chính."

"Mẹ nó!"

Bạn cùng phòng trăm miệng một lời.

Trần Giang Hà nhìn Lưu Đống Lương đang nhăn mày, nói:

"Lão Lưu, giúp tôi tìm vài bộ phim thuần ái, tối nay có lẽ tôi sẽ cần dùng tới."

Lưu Đống Lương trừng mắt nhìn anh:

"Khá lắm, cậu lo chiến đấu ở tiền tuyến, còn tôi phụ trách hậu cần, cung cấp tài nguyên?"

"Anh Lưu, tìm cho tôi vài bộ về y tá hay nữ sinh đi, tối nay tôi cũng cần dùng tới."

Vương Viễn Bằng nói.

"Người lợi hại nhất vẫn là cậu."

Lưu Đống Lương chửi xéo anh ta, quay đầu mở máy tính lên, nhanh chóng nhập một địa chỉ trang web lên thanh tìm kiếm, đi tìm tài nguyên cho hai người kia.

Trần Giang Hà vừa nhai kẹo, vừa đi ra khỏi ký túc xá.

Hiện tại, mặt trời vừa mới xuống núi, ráng mây chiều còn chưa tan, gió nhẹ lướt qua mặt. Trạm radio đang phát bài <Ông già và biển cả> của Hải Minh Uy.

"Tình yêu biển quá sâu, thời gian quá ngắn. Trái tim yêu em sao có thể mắc cạn..."

Trần Giang Hà vừa ngâm nga điệp khúc, vừa nhanh chân đi tới tòa nhà ký túc xá của giáo viên công chức.

"Em gái, lấy cho anh một thỏi son dưỡng môi."

Khi đi ngang qua cửa hàng mỹ phẩm cao cấp trong trường, Trần Giang Hà đi vào trong, mua một thỏi son dưỡng.

"Đàn anh Trần mua son dưỡng tặng bạn gái?"

Cô bé đứng quầy thu ngân của cửa hàng mỹ phẩm cao cấp này là một sinh viên năm nhất, tóc ngắn ngang vai, mặt tròn, mắt hai mí, bộ dạng khá dễ thương.

"Hạng mức quà tặng ở bên đây lớn tới thế à?"

Trần Giang Hà nhíu mày, hứng thú hỏi thăm:

"Bạn gái mà mấy người tặng là kiểu bạn gái như thế nào, có loại hình loli mà tôi thích không?"

Cô gái thu ngân sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên đưa tay ra, đầu ngón tay chỉ vào một dãy số trên mặt bàn:

"Đây là số QQ của em, nếu như đàn anh cảm thấy hứng thì có thể kết bạn..."

"Ha ha, tôi cho rằng chỗ mấy người định tặng bạn gái miễn phí cho tôi chứ, ai ngờ kết quả lại là lừa tôi kết bạn QQ? Chiêu này cũ quá rồi đó em gái."

Trần Giang Hà cười, không ngờ trêu chọc mấy em gái năm nhất lại vui như thế. Anh nhanh chóng trả tiền rồi rời khỏi cửa hàng mỹ phẩm cao cấp.

"Tặng cho cô."

Trần Giang Hà đi tới ký túc xá 502, lấy thỏi son dưỡng vừa mới mua khi nãy ra, đưa cho Từ Chỉ Tích.

Từ Chỉ Tích nhìn món đồ ở trong tay anh, có hơi ngạc nhiên hỏi:

"Sao mà cậu biết tôi thích dùng son dưỡng của hãng này?"

"Em đâu có biết."

Trần Giang Hà lắc đầu, nói:

"Em mua son môi cho cô là để sau này khi hôn cô, càng có cảm giác tham dự hơn mà thôi."

"Nói hay quá, không cho cậu hôn."

Từ Chỉ Tích nhận lấy son môi, quay người đi tới phía trước chiếc gương to. Cô mở hộp ra, thoa son dưỡng lên trên môi, bặm bặm môi. Cô liếc mắt nhìn thấy Trần Giang Hà đang đứng ở cách đó không xa, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô.

"Đẹp không?"

Từ Chỉ Tích chú ý thấy trong mắt Trần Giang Hà hiện lên sự tán thưởng, cô nhìn thẳng vào trong mắt anh, nhẹ giọng hỏi.

"Đẹp."

Trần Giang Hà đi tới, cúi đầu nhìn đôi môi mềm mại của cô, hỏi một câu:

"Son dưỡng có mềm không?"

"Khá được, dùng khá ổn."

Từ Chỉ Tích tỏ vẻ hài lòng.

Trần Giang Hà rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời như thế này. Anh khoác tay lên vai cô, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng lại thì xích người lại gần, hôn cô một cái.

"A."

Anh vốn định chỉ hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước, nếm thử mùi vị của son môi mà thôi, không ngờ Từ Chỉ Tích lại nhắm mắt chủ động hôn lại.

Nhưng khi Trần Giang Hà có hơi động tình, muốn tiến thêm một bước nữa, thì Từ Chỉ Tích lại đẩy nhẹ anh ra.

"Mềm không?"

Từ Chỉ Tích hỏi anh.

"Rất mềm."

Trần Giang Hà gật đầu.

Từ Chỉ Tích nhận được câu trả lời khẳng định từ anh xong liền giơ nắm tay lên, đánh nhẹ vào người anh một cái:

"Về trường lâu thế rồi mà vẫn chưa đi tìm tôi, có phải là khi tới nhà tôi, cảm thấy tủi thân, cho nên giận dỗi hay không."

"Ừm."

Trần Giang Hà gật đầu, nói:

"Sau khi đi về, em càng nghĩ càng thấy tức, càng nghĩ càng thấy tủi thân, đến mức mỗi tối khi vắng người đều không nhịn được mà gào khóc lên."

"Cậu cứ giả vờ tiếp đi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0