“Ai dà, việc này cháu cũng đừng hỏi, dù sao người ta tặng đồ thì dì nhận thôi. Ông ta không có ý nghĩ không an phận với dì đâu, cháu cũng đừng nghĩ nhiều, có thời gian thì đến đây ở bên Diệc Xu nhiều chút.” Trịnh Gia Hân nói.
“Trịnh Gia Hân!”
Trần Giang Hà bỗng nhiên hô tên đầy đủ của dì nhỏ.
“Vâng.” Trịnh Gia Hân bỗng nhiên ngồi dậy, mảnh mai thẳng tắp, nghiêm trang hỏi. “Cháu ngoại trai lớn có gì dạy bảo?”
“Dì đừng nhận đồ gì của người ta, thiếu gì cứ bảo cháu, cháu mua cho dì.” Trần Giang Hà nói.
“Dì chẳng thiếu gì cả.” Trịnh Gia Hân thản nhiên cười nói. “Nếu không cháu giới thiệu bạn trai cho dì đi.”
“Ừm, nói yêu cầu một chút đi.” Trần Giang Hà gật đầu.
“Không có yêu cầu, là nam, người sống là được.” Trịnh Gia Hân cười nói.
“Dì đứng đắn chút.” Trần Giang Hà xoa huyệt thái dương.
Trịnh Gia Hân tháo mặt nạ xuống, vỗ hai má nói: “Dì rất đứng đắn mà, yêu cầu đã thấp vậy rồi mà vẫn là người độc thân, làm người thật khó.”
“Bên chỗ dì có thanh âm gì kỳ lạ thế?” Đột nhiên da đầu Trần Giang Hà run lên.
“Dì đang vỗ mặt á.”
Trịnh Gia Hân tăng độ mạnh vỗ vỗ, làm cho anh nghe rõ hơn, sau đó nháy mắt mấy cái hỏi. “Kỳ lạ lắm hả, đắp mặt nạ xong thì không phải vỗ vài cái để hấp thụ đầy đủ dưỡng chất và hơi nước hay sao?”
Mặt Trần Giang Hà đỏ lên, dặn dò: “Lần sau lúc dì đắp mặt nạ thì không cần bắt máy, cháu cúp trước đây, dì tiếp tục đắp đi.”
Dứt lời anh nhanh chóng cúp điện thoại, xoay người thì phát hiện Tần Thiệu Hải núp trong bóng tối nghe lén như ma.
“Thấy cậu rồi, đừng trốn.” Trần Giang Hà lên tiếng.
“Có gì nói đó, tôi thật ngưỡng mộ cậu.”
Tần Thiệu Hải đi tới trước mặt Trần Giang Hà cười nói: “Nếu tôi có dì nhỏ như vậy, cũng không đến nỗi ngay cả Thu Nhã cũng muốn làm.”
Trần Giang Hà nghiêng đầu liếc anh ta một cái, hỏi: “Có dì hay không với việc cậu muốn làm gì Thu Nhã có liên quan gì à?”
“Đương nhiên là có.”
Tần Thiệu Hải sâu sắc gật đầu nói: “Dì nhỏ của cậu xinh đẹp như vậy, ở chung với cậu hòa hợp như vậy, làm tăng thẩm mỹ của cậu, lại dạy cậu làm thế nào để lấy được niềm vui của con gái xinh đẹp, rất tốt mà.”
Trần Giang Hà nghĩ ngợi, lời này của Tần Thiệu Hải có chút đạo lý, giống như nam sinh trong nhà có chị gái, khi lớn lên sẽ dễ tìm bạn gái hơn so với người thường, bởi vì ở chung lâu ngày với chị quả thực càng hiểu lòng con gái.
Đương nhiên cũng có một đống người ở chung với chị gái lâu thì sẽ thành ẻo lả…
“Mười một giờ rồi, sao cậu còn chưa về trường, ký túc xá của các cậu mấy giờ đóng cửa?” Trần Giang Hà nhìn di động tò mò hỏi.
“Mười hai giờ đóng cửa.”
Tần Thiệu Hải nhún vai nói: “Lười về lắm, chỗ này của cậu lớn vậy, tìm cái giường hoặc kê cái bàn cho tôi ngủ một đêm chắc là không thành vấn đề nhỉ?”
“Không thành vấn đề.”
Trần Giang Hà cảm giác Tần Thiệu Hải cố ý ở lại, cũng không giục giã.
“Tôi còn có chuyện muốn bàn với cậu.” Tần Thiệu Hải nói.
“Ừ.” Trần Giang Hà gật đầu. “Cậu nói đi.”
“Nhiệm vụ đưa cửa hàng lên Amazon này tôi cảm giác rất nhàn, muốn làm thêm chuyện khác.” Tần Thiệu Hải do dự nói.
“Cậu muốn làm gì?” Trần Giang Hà hỏi.
“Tôi muốn…” Tần Thiệu Hải dừng lại một chút rồi nói. “Tôi muốn vào ban kỹ thuật của Light Chaser.”
“Vào ban kỹ thuật?”
Trần Giang Hà có chút bất ngờ, vốn tưởng rằng sau khi Tần Thiệu Hải này chia tay với Hàn Thu Nhã thì bắt đầu xuân tâm xôn xao nghĩ đến chuyện yêu đương, không nghĩ rằng anh ta thế mà lại muốn vào ban kỹ thuật của Light Chaser.
“Đúng vậy, tôi muốn học đi đôi với làm.” Tần Thiệu Hải còn chân thành nói. “Tôi rất thạo toán học, tôi có thể làm trụ cột nghiên cứu ở ban kỹ thuật, tiện thể học thứ gì đó hữu dụng.”
“Tên nhóc này cậu thông suốt rồi.” Trong mắt Trần Giang Hà lộ ra vẻ tán thưởng. “Vừa lúc tôi tính thuê một khu văn phòng gần thành phố đại học để chuyên thu hút và dự trữ nhân tài kỹ thuật tham gia nghiên cứu và phát triển phần mềm.”
“Tôi phát hiện cậu càng ngày càng giỏi.” Tần Thiệu Hải liếc Trần Giang Hà một cái thật sâu, cảm thán. “Khi nào thì tôi mới có thể vĩ đại giống cậu được nhỉ?”
“Buổi tối kê gối mơ giấc mơ đẹp là được.” Trần Giang Hà vỗ vai Tần Thiệu Hải nói.
“Phì, tôi không quen kê cao gối ngủ, gối cao quá thì cổ đau.”
Tần Thiệu Hải thổi một cái.
“Vừa hay tôi ngược lại, kê cao gối ngủ rất ngon.”
Trần Giang Hà vừa dứt lời thì tiếng chuông di động vang lên.
Điện thoại hiện lên: bí thư nhỏ.
“Ông chủ, bao giờ thì anh lên ngủ vậy?”
Thanh âm Lâm Tư Tề trong điện thoại mềm như bông tuyết, nhẹ nhàng xẹt qua trái tim Trần Giang Hà. “Em đã chuẩn bị xong rồi.”
Có một số việc cũng giống như giao dịch chứng khoán, hai tay đều phải nắm lấy một cổ phiếu chất lượng cao, tìm thời điểm thích hợp, nhắm vào hồng tâm, trực tiếp làm nó đầy một kho.
Sau đó, giữ nó một lúc lâu, giữ nó bên trong mà không thoát ra, rồi rút nó ra khi cảm thấy nó đã ở đúng vị trí, đạn dược về kho, trong nháy mắt trèo lên đỉnh thỏa mãn với cảm giác thành công, đó là điều có thể tạo ra hạnh phúc vô song.
------
Dịch: MBMH Translate