Trần Giang Hà cười, nói:
"Chỉ là mấy chuyện vặt vãnh để thử vũng nước ấy mà thôi, tới giờ vẫn còn đang bị lỗ đây này."
"Biện pháp chính quy chắc chắn không thể kiếm được tiền nhanh như vượt rào rồi, nhưng mà tính an toàn cao hơn nhiều, nếu như kinh doanh tốt cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Thẩm Tòng Nhung nói.
Thẩm Tòng Nhung vừa nói xong, Tần Thiệu Hải liền tìm cơ hội chen lời:
"Giang Hà, lão Thẩm muốn gia nhập bộ phận hoạt động Operations của cửa hàng Amazon vượt biên giới chúng ta, còn sẵn tiện kéo thêm mấy người bạn kia vào nữa."
Trần Giang Hà khảy tàn thuốc, nói:
"Làm việc cho tôi chắc chắn sẽ không thoải mái như khi tự mình làm chủ, trong khoảng thời gian ngắn không thể kiếm được nhiều tiền, cậu nghĩ kỹ chưa?"
Thẩm Tòng Nhung cười, nói:
"Gác chuyện có kiếm được tiền hay không qua một bên đi, chủ yếu là muốn giúp cậu kinh doanh cửa hàng Amazon, sau đó một lần nữa lập nghiệp."
"ĐM, nói thì hay lắm, thì ra là muốn dùng cửa hàng của tôi để luyện tập."
Trần Giang Hà cười mắng một câu, nói tiếp:
"Dù sao thì cũng là lỗ vốn, nuôi thêm mấy người nữa cũng không thành vấn đề, lỡ đâu nuôi béo thì sao."
"Lợi hại, tâm thái như này, cậu không giàu ai giàu?"
Thẩm Tòng Nhung giơ ngón tay cái lên, chân thành nói:
"Anh đây sẽ giúp đỡ cậu/ Trong vòng 3 tháng, giúp cậu dần dần kiếm lời, nếu mà làm không được thì trực tiếp cạp đất ăn."
"Cậu mấy tuổi rồi?"
Trần Giang Hà cười hì hì, hỏi một câu.
"Lớn hơn Thiệu hải, nhỏ hơn cậu."
Thẩm Tòng Nhung trả lời.
"Chậc, tôi có thể quay đầu, hai người có thể không?"
Tần Thiệu Hải không phủ hỏi ngược lại.
Thẩm Tòng Nhung tới riêng đây tặng tiền cho Trần Giang Hà, tiện thể tạo nền móng cho phương hướng phát triển tương lai của mình.
Về phần Tần Thiệu Hải, anh đã bị Thẩm Tòng Nhung kéo qua đảm đương làm nền, cũng giấu ý nghĩ cẩn thận khác.
“Lão Thẩm đã đi rồi, sao cậu còn chưa đi, muốn ở lại chỗ tôi qua đêm hả?”
Sau khi Thẩm Tòng Nhung rời đi, Trần Giang Hà quay đầu nhìn về phía Tần Thiệu Hà đang luyến tiếc chưa đi ở đây, nhẹ giọng hỏi.
“Không phải luyến tiếc đi, chỉ là luyến tiếc em gái xinh đẹp hay tới cửa.” Tần Thiệu Hải tức giận đáp, thậm chí giơ tay ý bảo Trần Giang Hà đừng đứng ở cửa chặn tầm nhìn.
“Xì, cậu cợt nhả thế ba mẹ có biết không, có cần tôi gọi điện nói cho họ một chút không?” Trần Giang Hà kinh ngạc hỏi.
“Không cần, không cần.” Tần Thiệu Hải khoát tay nói. “Lần trước tôi xem phim trong phòng ngủ quên đóng cửa bị mẹ tôi thấy, lúc ấy xấu hổ đến mức tôi nghĩ sẽ gặp trở ngại.”
“Cậu nói việc này cho tôi biết là để cung cấp tư liệu sống cho tôi giễu cợt cậu à?” Trần Giang Hà không phúc hậu nở nụ cười.
“Xì, tôi coi cậu là anh em ruột, cậu lại coi tôi là em họ?” Tần Thiệu Hải xoay người xem thường. “Vốn có chuyện muốn nói cho cậu, bây giờ đột nhiên tôi không muốn nói nữa.”
“Không nói thì dẹp, mau biến về trường, tôi chuẩn bị lên tầng ngủ.” Trần Giang Hà nói.
“Không phải chứ, trước khi cậu đều ngủ muộn hơn chó, thức dậy sớm hơn gà, bây giờ chưa tới mười một giờ cậu đã chuẩn bị lên tầng ngủ?” Tần Thiệu Hải vẻ mặt buồn bực.
“Trước khi là vì chuẩn bị thi đấu vào trường đại học, bây giờ đã năm hai rồi, dưỡng sinh trước mới là vương đạo.” Trần Giang Hà cười nói.
“Ồ.” Tần Thiệu Hải nhức đầu, không biết Trần Giang Hà còn trẻ thì dưỡng cái gì sinh, cũng lười hỏi nhiều mà chỉ thuận miệng nói: “Vậy cậu còn quan tâm dì nhỏ không?”
“Dì nhỏ làm sao thế?” Trần Giang Hà nhướn mày.
“Thời gian này có một ông chú trung niên mở hàng xe đến tiểu khu tìm dì ấy.” Tần Thiệu Hải nói.
“Mẹ nó, sao cậu không nói sớm?” Trần Giang Hà nhất thời tức giận, lấy điện thoại ra gọi điện cho dì nhỏ.
Lúc này Trịnh Gia Hân đang đắp mặt nạ, thoải mái nằm trên sô pha xem TV, lúc tiếng chuông di động vang lên, cô liếc sang nhìn, phát hiện là “Tên nhóc thối nhà mình” gọi tới thì vươn tay lấy điện thoại bắt máy.
“Dì nhỏ, dì đang ở đâu?” Thanh âm Trần Giang Hà vang lên.
“Ở nhà.” Trịnh Gia Hân nói, lập tức sửa lại lời đúng. “Không phải, ở trong phòng thuê.”
“Bên cạnh dì có người nào không?” Trần Giang Hà lại hỏi.
“Không có ai, Diệc Xu cũng ngủ rồi, dì đang đắp mặt nạ, đắp xong cũng chuẩn bị ngủ.” Trịnh Gia Hân lắc đầu hỏi lại. “Đã muộn thế này rồi, tìm dì có việc gì không?”
“Gần đây có phải có ai quấy rầy dì không?” Trần Giang Hà trầm giọng hỏi. “Dì nói thật cho cháu biết.”
“Đang bình thường hỏi cái này làm gì?” Trịnh Gia Hân có chút nghi hoặc, nghĩ ngợi rồi nói. “Còn nhớ được ông chú đến nhà tìm dì vào mùng một tháng năm không?”
“Ừm, khắc sâu ấn tượng.” Trần Giang Hà gật đầu. “Chú ấy đang theo đuổi dì à?”
“Theo đuổi cái đầu cháu ấy…” Trịnh Gia Hân gắt giọng. “Ông ta lớn thế, dì như hoa như ngọc thế này có thích hợp không?”
“Không thích hợp.” Trần Giang Hà trả lời rất kiên quyết, hỏi tiếp. “Thế lần trước sao chú ta lại tặng cho dì một đống đồ trang điểm vậy, nhiều tiền không có chỗ tiêu nên chuyên chọn cô gái nhỏ xinh đẹp để tặng đồ à?”
------
Dịch: MBMH Translate