Trọng Sinh 2006 Tiền Tài Mỹ Nữ Ta Đều Muốn (Dịch Full)

Chương 419 - Chương 419: Tôi Muốn Độc Chiếm

Chương 419: Tôi Muốn Độc Chiếm Chương 419: Tôi Muốn Độc Chiếm

Bằng cấp không thể hiện được năng lực, thế nhưng bằng cấp chất lượng tốt, cũng mang lại lợi ích cho con người suốt cuộc đời.

Đối với Trần Giang Hà mà nói, bất kể có dùng hay không, chí ít về sau ra ngoài ngồi cùng với những ông lớn cũng có cái để khoe khoang, không đến nỗi thua kém người ta một bậc, người ta mỗi người không phải du học về thì chính là Thanh Bắc, hoặc là đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc, đại học Phúc Đán, tệ nhất cũng đại học sư phạm Hàng Châu, hắn ngược lại tốt, bừa bãi vô danh tiểu tốt ...

"Được rồi, không suy nghĩ nữa. Rốt cuộc, chỉ có một số ít người được nhận vào các trường danh tiếng. Mặt khác, nghĩ lại, nếu tôi, một người sinh ra ở Quảng Đông, có thể đạt được thành công lớn trong sự nghiệp, rõ ràng là tôi người truyền cảm hứng hơn bọn họ."

Trần Giang Hà nghĩ theo hướng ngược lại, nhanh chóng gạt bỏ những tạp niệm trong lòng, sau khi đi loanh quanh một lúc, anh phát hiện ra rằng địa điểm làm việc thích hợp nhất trong khu vực thị trấn đại học thực ra là khu thương mại nơi có chi nhánh công ty 9527 Quảng Đông.

"Làm hàng xóm với anh Tôn, hẳn là một chuyện rất là thú vị."

Trần Giang Hà mỉm cười, kể từ khi rời công ty 9527, anh về cơ bản đã mất liên lạc với ông chủ cũ Tôn Hạo Lâm, lúc này anh lại đến khu thương mại nơi nơi đặt chi nhánh công ty phía đông Quảng Đông, có một loại cảm giác như đang về thăm lại chốn cũ.

"Vào đi dạo một chút, nhìn xem thử mình đã vung cuốc đúng cách không."

Trần Giang Hà đỗ xe điện ở trước cổng khuôn viên, vì để tránh cho bình điện bị người ra đánh cắp, thuận tay mang theo bình điện, nghênh ngang đi về phía tòa nhà văn phòng chi nhánh công 9527 phía đông Quảng Đông.

"A, Trần tổng!"

Trần Giang Hà đi vào văn phòng, cô gái xinh đẹp trông giống Gia Linh ở quầy lễ tân vẫn chưa chào hỏi, thay vào đó, Triệu Hương Ngưng, giám sát tiếp thị khu vực phía đông Quảng Đông, là người đầu tiên lên tiếng.

"Đã lâu không gặp, chị Hương Hương."

Trần Giang Hà mỉm cười chào hỏi với cô.

"Qủa thực là đã lâu rồi không gặp."

Triệu Hương Ngưng cũng là trên mặt mang theo nụ cười, chủ động đưa tay ra bắt tay với Trần Giang Hà một cách thân thiện, sau đó cô nhìn đồ vật anh mang theo, có chút ngạc nhiên hỏi một câu: "Thứ cậu đang cầm chính là bình xe điện?"

"Đúng, xe của tôi đang đi giữa chừng thì hết điện, nên mang theo bình điện tới công ty sạc điện nhờ, thuận tiện gặp lại đồng nghiệp cũ mà tôi sáng nhớ chiều mong." Trần Giang Hà nói.

Đôi mắt đẹp của Triệu Hương Ngưng vụt sáng, có phần cảnh giác nhìn thêm hắn vài lần, chợt sát vào nhỏ giọng hỏi một câu: "Cậu sẽ không phải là tới đục khoét nền tảng đấy chứ?"

"Làm sao có khả năng!" Trần Giang Hà bĩu môi, nói: "Tôi chỉ là lại đây sạc điện, không có suy nghĩ khác."

"Ồ." Triệu Hương Ngưng nửa tin nửa ngờ gật đầu, vẫn là nhỏ giọng nói: "Gần đây tâm trạng của Tôn tổng không được tốt, mới vừa gọi tôi với một số nhân viên quản lý vào văn phòng để giáo huấn một trận."

"Thật không?"

Trần Giang Hà nhíu mày lại, vốn là không muốn đào người, hiện tại bỗng nhiên có suy nghĩ này: "Chị Hương Hương, tôi cũng là người quen cũ, cùng tôi đi đến văn phòng anh Tôn uống chén trà, nói chuyện với anh ấy, chị không phiền chứ?"

Tôn Hạo Lâm ngồi im lặng ở trong phòng làm việc, hai tay đan xen, phía sau lưng hơi cong, trong ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi và chán nản.

Trần Giang Hà mang theo bình điện, đi vào văn phòng với Triệu Hương Ngưng.

Lúc Tôn Hạo Lâm nhìn thấy Trần Giang Hà, rõ ràng sửng sốt một chút.

Tiểu tử này không coi mình là người ngoài một chút nào, bước vào văn phòng tổng giám đốc giống như là đang đi vào nhà vệ sinh nam vậy, nhìn xung quanh tìm một chỗ có ổ điện, trước tiên đem bình điện đi cắm, sau đó cười đùa tí tửng lôi cái ghế, ngồi ở trước mặt Tôn Hạo Lâm.

Tôn Hạo Lâm cũng không chào hắn, cầm bình trà lên rót ba chén trà, tự mình uống một hớp trước, nhỏ giọng hỏi một câu: "Cậu đây là tự mình đi giao đồ ăn cho cấp cơ sở à?"

"Đúng vậy."

Trần Giang Hà cũng nhấp một ngụm trà, vẻ mặt phiền muộn, thở dài nói: "Việc kinh doanh của công ty phát triển có chút nhanh, nhân lực không đủ."

Nghe vậy, Tôn Hạo Lâm cảm nhận được vị đắng của trà mình mới vừa uống.

Triệu Hương Ngưng vậy là cười khanh khách đồng tình với Trần Giang Hà: "Vậy cậu gần đây nhất định là mệt muốn chết rồi, Trần tổng."

Trần Giang Hà gật đầu nói: "Xác thực mệt mỏi, cả người đều mệt."

"Ở tuổi này của cậu, sự nghiệp có thể thành công được như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy, hẳn là làm không biết mệt mới đúng chứ." Triệu Hương Ngưng cười nói.

"Hạnh phúc thực sự không liên quan gì đến việc cô có bao nhiêu tiền."

Trần Giang Hà vẻ mặt thành thật nói: "Tôi vẫn luôn cảm thấy, mình hạnh phúc hơn khi được làm nghiệp vụ dưới sự chỉ đạo của anh Tôn ở đoạn thời gian đó. Tiền lương ổn định, mỗi tháng đều nhận được tiền thưởng, cuộc sống rất là thoải mái, không giống như bây giờ, mỗi ngày đều buồn rầu."

Tôn Hạo Lâm nghe hắn nói so với hát còn hay hơn, bĩu môi nói: "Cậu cầm trong tay hàng trăm triệu vốn từ quỹ tập đoàn Xí Nga, không biết tiêu như thế nào, cho nên buồn rầu đúng không?"

"Vẫn là anh Tôn hiểu tôi."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (1)
Comment
darkstalker8x2 6
darkstalker8x2
Reader
3 Tháng Trước
Truyện hay ko ad? Main lão to ko?
Trả lời
| 0