Trần Giang Hà mỉm cười, nói: "Trước kia là kiếm tiền khó, bây giờ là dùng tiền khó, trong tay tiền càng nhiều, thì lại càng phải cẩn thận."
Tôn Hạo Lâm khoát tay một cái nói: "Được rồi được rồi, cậu này mở miệng một tiếng anh, gọi tôi đến phía sau lưng đổ đầy mồ hôi, về sau cậu cứ gọi tôi là Tiểu Tôn, tôi gọi cậu là Trần tổng."
"Được, anh Tôn." Trần Giang Hà cười gật đầu.
"Xú tiểu tử." Tôn Hạo Lâm mỉm cười chửi một câu, tiếp tục nói: "Cậu bây giờ không phải một ngày kiếm tỷ bạc sao, làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ tôi để khoe khoang vậy?"
Trần Giang Hà nhíu mày hỏi: "Lý Vạn Cơ là ai, cô ấy là nhân viên mới của chi nhánh à?"
Lời này vừa nói, Triệu Hương Ngưng không nhịn được bật cười, Trần Giang Hà không hổ là một người xuất thân hèn mọn, tùy tiện nghĩ ra những trò đùa bẩn thỉu, nếu không phải có khuôn mặt trẻ tuổi tuấn mỹ này. Tôi thật sự hoài nghi cậu ta là một tên lưu manh của xã hội.
Tôn Hạo Lâm nói: "Tiểu tử cậu có thể thành công là có đạo lý, nói chuyện đến chỗ nào cũng xài được, nếu như không có tác dụng thì cậu còn có thể dựa vào khuôn mặt đẹp trai này ăn chút cơm mềm."
"Anh Tôn hiểu lầm rồi, tôi vốn là có thể dựa vào mặt ăn cơm, nhưng vẫn luôn không biết xấu hổ." Trần Giang Hà nghiêm túc nói.
"Cái tên này, ngay cả mình cũng mắng."
Triệu Hương Ngưng phát hiện mình luôn muốn cười khi đứng ở bên cạnh Trần Giang Hà, chân cũng không thể chọn, không thể làm gì khác hơn là tìm cái ghế ngồi xuống, khép hai chân lại, che miệng mà cười.
"Nói chuyện nghiêm túc chút đi." Tôn Hạo Lâm lấy thuốc lá, đưa cho Trần Giang Hà một điếu, rồi tự mình châm điếu thuốc: "Tôi đã làm việc chăm chỉ ở miền đông Quảng Đông gần hai năm, mới miễn cưỡng cùng với tập đoàn Nhu Mễ đánh hoà nhau, cậu làm chưa tới hai tháng, đã cướp đi 40% thị phần của bọn họ, ra tay thật là độc ác, đây là không có ý định lưu cho tôi đường sống."
"40% còn chưa đủ, tôi muốn một mình chiếm lĩnh."
Trần Giang Hà cầm lấy bật lửa trên bàn làm việc của Tôn Hạo Lâm đốt thuốc, nhàn nhạt nói: "Tương lai, công ty 9527 sẽ khó chiếm được chỗ đứng trong thị trường mua đồ mang về ở phía đông Quảng Đông, anh Tôn không bằng sớm tính toán."
Tôn Hạo Lâm nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Trần Giang Hà một lúc, lắc đầu nói: "Cậu đủ tự tin, hơn nữa dưới tay còn có nhiều nhân tài, tôi không muốn tham gia náo nhiệt."
"Đánh không lại liền gia nhập, cũng là vì kiếm tiền, vì nuôi sống gia đình, không một chút nào khó coi."
Trần Giang Hà mỉm cười nói xong, quay đầu hỏi Triệu Hương Ngưng: "Cô cảm thấy tôi nói có đúng hay không, chị Hương Hương."
“Đúng là có đạo lý."
Triệu Hương Ngưng chưa nói đúng, cũng không nói không đúng, nhưng khóe miệng cô lộ ra nụ cười, đủ để chứng minh tất cả.
Tôn Hạo Lâm gảy tàn thuốc, mỉm cười như không nói: "Cậu đến sạc pin, là muốn khuyên tôi đầu hàng?"
"Anh Tôn nếu như cảm thấy quá nhanh, tôi có thể quay lại vào hôm khác."
Trần Giang Hà dập tắt điếu thuốc, đứng dậy, đi tới ổ điện rút bình điện đang được nạp điện ra, không nói hai lời liền trực tiếp rời đi.
Tôn Hạo Lâm nhìn thấy anh đi ra khỏi văn phòng, sắc mặt rất bình tĩnh, trong lòng cũng không có chút xao động gì.
Triệu Hương Ngưng đứng dậy tiễn anh đi ra.
Đến bên ngoài, Trần Giang Hà quay đầu liếc mắt nhìn Triệu Hương Ngưng, thuận miệng hỏi: "Chị Hương Hương, gần đây chị có liên lạc với bạn học cấp ba của tôi không?"
Triệu Hương Ngưng nở nụ cười, gật đầu nói: "Tình thoảng có liên lạc."
"Nghe nói cô đã ly hôn?" Trần Giang Hà lại hỏi.
"Đúng vậy, chúng tôi thường xuyên cãi vã, cuộc sống không được tốt lắm, cho nên dứt khoát ly hôn." Triệu Hương Ngưng bình tĩnh nói.
"Chúc mừng cô đã khôi phục lại được thân phận quý tộc độc thân." Trần Giang Hà cười nói.
Triệu Hương Ngưng chân mày cau lại, nói: "Chuyện này vốn là chuyện khó mở miệng nói, đến trong miệng cậu đã trở thành chuyện tốt rồi?"
"Mọi việc đều có tính hai mặt, chỉ cần tâm thái tốt, chuyện xấu cũng có thể biến thành chuyện tốt." Trần Giang Hà nói.
"Trần tổng thật biết nói chuyện." Triệu Hương Ngưng cười nói một tiếng.
Trần Giang Hà cũng mỉm cười, đột nhiên thay đổi chủ đề: "Công ty của tôi thiếu giám sát thị trường, thay tôi giám sát khu vực đồng bằng sông Châu Giang, chị Hương Hương có hứng thú không?"
Triệu Hương Ngưng ánh mắt vụt sáng, bình tĩnh nói: "Hôm nào đó tôi đến chỗ cậu ngồi."
"Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
Trần Giang Hà đưa tay ra, bắt tay nhẹ với Triệu Hương Ngưng, sau đó tiêu sái sải bước rời đi.
"Cậu bây giờ còn liên lạc với Triệu Hương Ngưng không?"
Sau khi bước ra tòa nhà văn phòng, trần Giang Hà lập tức gửi tin nhắn cho Tần Thiệu Hải.
Đồng chí Thiệu Hải tối hôm qua đột nhiên đề xuất muốn gia nhập bộ phận kỹ thuật Light Chaser, Trần Giang Hà trong lòng ít nhiều gì cũng có chút bất ngờ, dù sao thì khoa toán của đại học công nghệ Quảng Đông có rất nhiều khóa học và công việc bán thời gian là điều hành một cửa hàng xuyên biên giới trên Amazon, cơ bản là không có thời gian rảnh, trong trường hợp này, cậu ta còn muốn vào bộ phận kỹ thuật để làm cơ sở nghiên cứu, điều này rõ ràng là quá tham vọng.
------
Dịch: MBMH Translate